Một lời tuyên bố năm mười bảy tuổi, một câu trả lời năm hai bảy tuổi.
Năm đó, Trầm Nhứ là thiếu nữ nổi bật nhất trường, xinh đẹp, kiêu hãnh, lại chẳng e dè khi thẳng thừng tuyên bố trước đám bạn:
"Tôi sẽ tán đổ Chu Hành trong vòng ba tháng."
Chu Hành – người con trai lạnh lùng, cao ngạo và gần như không ai chạm đến được. Không ai tin cô làm được. Mà rồi, đúng thật là cô đã làm được.
Chỉ có điều… chính cô lại là người rời đi trước.
Mười năm sau, họ gặp lại trong đám cưới của bạn cũ. Trầm Nhứ chọn im lặng khi bị bạn bè gợi lại chuyện xưa. Cô rời đi nhẹ nhàng như cách cô từng rời bỏ tình yêu năm ấy.
Chỉ có Chu Hành, sau nhiều vòng rượu, vẫn ngồi đó nghịch bật lửa, cười nhạt đáp lại một câu khiến mọi người sửng sốt:
“Đã theo đuổi thành công… nhưng rồi sau đó lại đá tôi.”
Thời gian có thể đổi thay mọi thứ, nhưng không thể xóa được một người từng khắc sâu trong tim.
Một lần nữa, họ quay về bên nhau – nhưng tình yêu liệu có đủ để chữa lành vết thương cũ?
Khi Trầm Nhứ vô tình đọc được bài viết ca ngợi Chu Hành – người đàn ông “vạn người mê nhưng chưa từng công khai bên ai”, cô khẽ hỏi:
“Tại sao vậy?”
Chu Hành từ phòng tắm bước ra, vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh, lạnh lùng nhưng ánh mắt khi nhìn cô lại dịu dàng đến lạ.
“Bởi vì Chu Hành yêu em.”