"Ưm..."
Lâm Thâm chỉ mới suy nghĩ một chút, đầu óc đã như thể bị rót đầy xi măng, choáng váng muốn ngất đi.
Người đàn ông đeo kính thấy cậu như vậy liền lập tức đứng dậy, nhường chỗ ngồi rồi đỡ Lâm Thâm ngồi xuống ghế.
Sau đó, hắn ta bước nhanh tới cửa lớn của chung cư kiểm tra một lượt. Sau khi xác nhận không có ai khác bên ngoài, hắn từ tốn đóng hai cánh cửa sắt nặng nề lại.
"Hiện tại xem ra, tổng cộng có năm người chơi, đúng chuẩn đội hình trò chơi."
Người đàn ông đẩy đẩy mắt kính, mở miệng nói.
"Nếu mọi người đều đã đến đủ, vậy trước tiên hãy tự giới thiệu một chút. Tôi giới thiệu trước, tôi tên Tần Việt, là người chơi nội trắc trong game kinh dị, đã vượt qua bốn phó bản, tất cả đều đạt điểm từ cấp B trở lên."
Vừa dứt lời, ánh mắt của những người khác đều đổ dồn về phía Tần Việt. Cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái, còn không quên ném cho hắn một cái liếc mị hoặc.
Chàng thanh niên đứng bên cạnh cũng đứng dậy, bắt đầu tự giới thiệu:
"Tôi tên Giang Hạ, lần đầu tiên vào cái trò chơi quỷ quái này, hoàn toàn là người mới. Cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi tên là Tiêu Uyển, cũng là người mới."
Vừa nói, hắn còn tiện tay khoác vai Tiêu Uyển.
"Các người quen nhau à?"
Tần Việt nhíu mày, ánh mắt qua lại giữa hai người họ.
Thấy Tần Việt có vẻ không hài lòng, Tiêu Uyển liền hất tay Giang Hạ ra một cách khó chịu:
"Không quen. Tôi cũng là lần đầu tiên vào game. Anh ta cứ bám theo hỏi cái này cái kia, phiền chết đi được."
"Ừ."
Tần Việt không nói thêm, chỉ liếc hai người rồi chuyển ánh mắt sang Lâm Thâm.
"Tôi tên Lâm Thâm, cũng là người mới."
Lâm Thâm lúc này đang dùng tay ôm trán. Dù vẫn còn choáng váng vì say nắng, nhưng sau khi vào khu vực râm mát của tầng một chung cư, trạng thái "say nắng" trong giao diện đã giảm còn 5 phút.
Có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài phút, tình trạng xấu này sẽ hoàn toàn biến mất.
Sau khi Lâm Thâm giới thiệu xong, ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía cô gái cao ráo ngồi cạnh Tiêu Uyển.
"Mỹ nhân, em tên gì vậy? Lúc nãy gọi em cũng không trả lời. Nhìn dáng cao khí chất vậy, chắc là người mẫu nhỉ?"
Giang Hạ thử bắt chuyện.
Lúc mới vào phó bản, Giang Hạ đã thấy cô gái này, nhưng bị ngó lơ nên đành từ bỏ ý định tiếp cận.
Cô gái ấy khẽ chuyển ánh mắt từ phía Lâm Thâm lên, dừng lại ở bức ảnh mèo đen treo trên tường.
Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc mang khí chất "chị đại" vang lên:
"Tạ..."
Vừa nghe đến họ "Tạ", tim Lâm Thâm bất giác lỡ nhịp một chút.
"Tạ Tâm Nguyệt. Người chơi nội trắc."
Cô nói ngắn gọn dứt khoát.
Nghe xong tên đầy đủ, Lâm Thâm mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu lặng lẽ quan sát kỹ khuôn mặt Tạ Tâm Nguyệt, rất xinh đẹp, nhưng ngoại trừ chiều cao và bộ quần áo khá giống, thì từ giọng nói, ngoại hình cho tới giới tính đều khác hoàn toàn với Tạ Hiến Trúc.
Cậu đang nghĩ cái gì vậy chứ...
Giờ đây trò chơi đã bước vào giai đoạn công khai, việc gặp người chơi nội trắc khác là chuyện bình thường. Với thực lực của Tạ Hiến Trúc, làm sao có thể xuất hiện ở phó bản có độ khó ngang bằng với cậu?
Huống hồ, chỉ số may mắn của hắn là -20. Hễ xuất hiện ở đâu là nơi đó y như rằng sẽ xảy ra chuyện.
Chưa kể với tính cách đó, bao nhiêu quần áo cậu mua cho cũng chẳng bao giờ chịu mặc. Làm sao có chuyện hắn nữ trang chứ...
"Đinh linh linh linh ——"
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, khiến mọi người đồng loạt quay đầu về phía cầu thang.
Tầng một của chung cư nhỏ hẹp, bốn phía chen chúc các món đồ cũ kỹ như tủ quần áo, máy giặt... Hầu hết đều phủ đầy bụi, có cái thậm chí còn giăng mạng nhện. Đống đồ đạc khiến không gian đại sảnh và hành lang trở nên chật chội ngột ngạt.
Cầu thang dẫn lên tầng hai nằm đối diện với góc ngồi sofa của họ, bị một nắp cống sắt khóa chặt chặn lối đi.
Bên cạnh nắp cống là một thang máy cũ sơn màu xanh lục, đèn LED đỏ trên nút thang máy hiển thị đang dừng ở tầng 3. Còn tiếng chuông vừa rồi phát ra từ chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn nhỏ ngay dưới nút bấm.
Tần Việt chưa vội nhấc máy, mà quay đầu liếc nhìn Tạ Tâm Nguyệt. Thấy cô khẽ gật đầu, hắn mới bước tới chiếc điện thoại.
Thay vì nhấc ống nghe, hắn ấn vào nút "loa ngoài", để mọi người cùng nghe được nội dung cuộc gọi.
Đầu dây bên kia là giọng của một ông lão, khàn khàn như người đã ngoài sáu bảy mươi tuổi, nói bằng một giọng vừa như hiểu được, vừa như không rõ lắm:
"Khụ khụ... Phòng của năm người các cậu, tôi đã phơi chăn chiếu sẵn từ sớm rồi. Chìa khóa để dưới tấm thảm trước cửa, ngay bên dưới nắp cống đó. Tôi có chút việc phải ra ngoài vài hôm, khoảng 5 ngày sau mới quay lại."
Những lời này truyền vào tai Giang Hạ, hắn lập tức giải thích lại cho mọi người nghe:
"Người gọi điện là chủ nhà, ông ấy nói tiếng Quảng Đông. Ý là: năm người tụi mình mỗi người một phòng, ông đã sắp xếp từ sớm rồi. Chìa khóa có gắn tên, đặt dưới tấm thảm trước cửa lưới sắt. Ông có chút việc phải ra ngoài mấy ngày, năm ngày sau mới về."
"A, đúng đúng đúng."
Đầu dây bên kia, ông cụ cũng liên tục xác nhận lại như sợ người ta không hiểu.
Sau đó, Giang Hạ, người duy nhất nghe hiểu tiếng Quảng Đông tiếp tục phiên dịch lời ông chủ nhà:
"Đầu tiên là: mấy hộ ở tầng hai thường xuyên bị trộm, nên họ có thói quen khóa cầu thang bộ. Người ở các tầng trên chỉ có thể đi bằng thang máy. Nếu thang máy hỏng thì phải gõ cửa nhờ người tầng hai mở giúp."
"Thứ hai, vì tầng ba và tầng năm đông người hơn nên không còn phòng trống, mấy người mình bị xếp lên tầng bốn, chỉ còn vài phòng thôi, hy vọng mọi người thông cảm."
"Cuối cùng, buổi tối nhớ khóa kỹ cửa chính chung cư. Đừng mong các hộ khác có ý thức này, lỡ có người ngoài đột nhập rồi xảy ra chuyện, thì đừng tìm ông ấy chịu trách nhiệm."
Nói xong, ông cụ cúp máy, điện thoại bàn cũng trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
"Chết tiệt! Ông già này phát rồ rồi hả? Sao lại có thể cho phép mấy hộ tầng hai tự tiện khóa cầu thang? Nếu có chuyện gì thì sao mà chạy?"
Giang Hạ là người đầu tiên nổi đóa.
"Tôi nói thật, hay là tụi mình đập mẹ cái cửa này luôn đi. Không thì lúc có chuyện, bọn mình muốn chạy cũng chạy không nổi."
Tuy là người mới, nhưng Giang Hạ cũng không ngu. Đây là trò chơi kinh dị, hơn nữa tên bản đồ còn là 《 Quỷ Ngụ 》, mà tất cả người chơi đều chỉ có một lối ra là cái thang máy, chẳng phải là cái bẫy chết người sao?
"Đừng vội."
Tần Việt vỗ vai Giang Hạ, sau đó bước đến trước cửa lưới sắt, dùng sức kéo một hồi rồi lắc đầu.
"Cửa này rất kiên cố, chắc phải cần bảy tám người trưởng thành hợp sức mới phá được. Với thể chất hiện tại của tụi mình thì không thể cưỡng ép mở ra, phải lấy được chìa khóa mới được."
"Nhưng theo tôi quan sát, đây là cửa mới lắp. Và nếu nhìn vào kết cấu thì không phải mỗi tầng đều có cửa chắn, chỉ có tầng một và tầng hai bị khóa thôi. Các tầng ba, bốn, năm còn lại thì cầu thang vẫn thông suốt."
Nghe thấy mấy cầu thang tầng trên đều nối liền nhau, Tiêu Uyển ôm lấy cổ áo, run giọng nói:
"Vậy chẳng phải càng đáng sợ sao? Chúng ta ở tầng bốn, nếu người từ các tầng khác có thể tùy tiện lên đây, mà mình thì chỉ có một đường thoát bằng thang máy... Thật sự không có chút cảm giác an toàn nào cả."
Cô nói có lý, Giang Hạ cũng á khẩu, chỉ có thể nhìn Tần Việt bằng ánh mắt cầu cứu.
Tần Việt đẩy đẩy gọng kính, rồi quay sang hỏi Tạ Tâm Nguyệt, người vẫn ngồi yên lặng trên sofa:
"Còn cô thì sao? Cô nghĩ chúng ta nên tìm cách mở cửa ra trước chứ?"
Tạ Tâm Nguyệt lắc đầu, giọng mang theo vài phần nghiêm túc:
"Trước mắt chưa cần. Đừng chọc giận mấy hộ ở tầng hai."
Sau đó, cô hơi do dự, ánh mắt dừng lại ở tấm thảm dưới cửa sắt:
"Hay là cậu thử lấy chìa khóa ra trước xem sao. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng."
Nghe vậy, một nỗi bất an dâng lên trong lòng Tần Việt.
Đúng rồi. Chủ nhà nói ông đã chuẩn bị sẵn chìa khóa, đặt ngay dưới tấm thảm. Cách này dùng cho nhà riêng thì còn tạm chấp nhận, nhưng với một khu tập thể không rõ ai ở với ai, đặt chìa khóa lộ liễu thế này thật sự quá nguy hiểm.
Tần Việt nhanh chóng kéo tấm thảm đỏ có bốn chữ to "Ra ngoài bình an" ra, bên dưới quả nhiên có năm chiếc chìa khóa cũ kỹ được đặt gọn gàng. Trên mỗi chìa đều dán giấy ghi tên và số phòng tương ứng:
403 — Tiêu Uyển
405 — Tần Việt
408 — Giang Hạ
411 — Tạ Tâm Nguyệt
Nhưng khi lật đến chiếc chìa khóa cuối cùng, Tần Việt khẽ cau mày:
306 — Lâm Thâm