Hình ảnh trước mắt Lâm Thâm đột ngột thay đổi. Cậu phát hiện cậu không còn đứng cạnh bàn làm việc trong phòng ngủ như thường ngày nữa, mà bị bao quanh bởi từng đợt sóng nhiệt hừng hực thổi tới.

Ánh mặt trời chói chang khiến cậu không mở nổi mắt. Lâm Thâm cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mình đang mặc một chiếc áo thun hoạt hình cộc tay, chiếc quần ngủ quen thuộc cũng đã bị thay bằng một chiếc quần short, dưới chân là đôi giày thể thao trắng.

Nóng quá.

Đó là cảm giác đầu tiên tràn ngập trong đầu cậu.

Mồ hôi nhanh chóng túa ra sau lưng, áo thun dính ướt sát da khiến cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi nào đó có mái che để trốn cái nắng gay gắt này.

Ngẩng đầu nhìn quanh, Lâm Thâm bắt đầu quan sát các công trình xung quanh.

Nơi này giống như một khu dân cư nhỏ trong thành phố với những tòa nhà kiểu cũ. Xa xa vẫn có thể thấp thoáng thấy vài tòa cao ốc văn phòng, nhưng ở gần cậu lúc này chỉ là vài quầy hàng bỏ hoang và một số cửa tiệm đã đóng cửa im lìm.

Nhìn chung, nơi đây chẳng khác nào một khu phố cũ từ những năm 90 ở Thâm Quyến.

Trước mặt Lâm Thâm là một khu chung cư có phần cũ kỹ. Tòa nhà cao khoảng năm tầng, trên ban công tầng thượng mọc đầy những cây cao hơn cả bức tường chắn gió. Bức tường bong tróc lớp gạch men, lộ ra khung sắt đã gỉ treo một bảng hiệu cũ kỹ với bốn chữ đỏ to tướng:

Chưng Cư Hy Vọng

【Bạn đã tiến vào phó bản 《Quỷ Ngụ》】

【Nhiệm vụ chủ tuyến: Dọn vào "Chưng cư Hy Vọng" và sống sót trong vòng 5 ngày】

【Chúc bạn may mắn】

Sau khi nhận được nhiệm vụ chính của trò chơi, ánh mắt Lâm Thâm chậm rãi hạ xuống, dừng lại ở bốn chữ "Hy vọng" được viết bằng sơn đỏ tróc lở, hoàn toàn chẳng có chút gì liên quan đến hy vọng, ngay phía dưới là lối vào tầng một của tòa chung cư này.

Bên trong nhìn tối om. Qua khe cửa có thể lờ mờ thấy nửa thân hình một ma-nơ-canh người lớn. Khung cảnh ấy khiến cậu cảm thấy hơi kỳ dị. Nhưng bất kể ra sao, đó cũng là nơi duy nhất hiện tại có thể tránh được cái nắng thiêu đốt ngoài kia.

Lâm Thâm giơ tay che nắng, bước về phía lối vào chung cư. Ngay khi cậu đang quan sát xung quanh thì...

"Loảng xoảng—"

Một âm thanh vang lên phía sau khiến cậu giật mình quay lại.

Chỉ thấy phía sau, bên cạnh mấy thùng rác xanh, là một bà lão ăn mặc đơn sơ đang lúi húi lục lọi tìm kiếm thứ gì đó hữu ích.

Thỉnh thoảng bà lấy ra vài hộp chuyển phát nhanh đã bỏ đi, gập gọn lại rồi bỏ vào bao tải phía sau lưng, miệng thì lẩm bẩm:

"Sao dạo này lại có nhiều thùng chuyển phát thế này..."

"Thật là lạ... lạ thật đấy..."

Lâm Thâm liếc nhìn đánh giá bà lão, trông có vẻ chỉ là một người già đi nhặt ve chai bình thường.

Mà hai cái thùng rác trước mặt bà lão, có vẻ chính là nơi đổ rác duy nhất gần khu chung cư này, rác của tất cả các hộ dân đều tập trung ở đây.

Là một nhà thiết kế trò chơi, Lâm Thâm thừa hiểu: NPC kiểu này tuyệt đối không chỉ để làm cảnh. Biết đâu bà lão lại nắm giữ vài thông tin liên quan đến tòa chung cư này.

Nhưng khi cậu vừa định tiến lên hỏi thăm, mặt trời trên đầu như càng gay gắt hơn, nóng đến mức khiến đầu óc cậu choáng váng như bị say nắng.

Cậu linh cảm rằng nếu không kịp bước vào trong bóng râm của chung cư trong vài phút tới, nhất định cậu sẽ ngất xỉu tại chỗ.

Quả nhiên, ngay khi cảm giác choáng váng vừa ập đến, giao diện trò chơi lập tức hiện lên trước mắt:

【Bạn đã bị cảm nắng. Trong vòng 30 phút, tốc độ hành động bị giảm, phản ứng chậm chạp. Nếu tiếp tục phơi nắng, bạn sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.】

Sau đó, giao diện còn hiện luôn cả bảng trạng thái nhân vật:

【Nhân vật: Lâm Thâm】

【Trạng thái hiện tại: Bị cảm nắng (còn 29 phút), Bảo vệ tân thủ (còn 11 tiếng)

【Công kích: 13 (Sức tấn công tương đương một học sinh tiểu học cố gắng đấm một cú)

【May mắn: 9 (Cũng coi là khá may đấy, nếu chơi Gắp thú bông, kiểu gì cũng được một món quà mười đồng)

【Thể năng: 11 (Thể lực cạn kiệt, chỉ cần chạy một đoạn ngắn cũng có thể khiến bạn hoa mắt chóng mặt. Say nắng là chuyện như cơm bữa)

【Trí lực: 57 (Thông minh vượt dự đoán, có lẽ đây là ưu điểm duy nhất của bạn)

【Kỹ năng: Không có (Bạn chưa sở hữu bất kỳ kỹ năng nào)

Lâm Thâm nhìn chằm chằm vào bảng thuộc tính của mình, hoàn toàn sững sờ.

Không phải cậu chưa từng thấy giao diện nhân vật trong game. Giao diện thuộc tính của Tạ Hiến Trúc, "bạn trai điện tử" của cậu chính là do cậu từng chút một nâng cấp, bồi dưỡng suốt thời gian qua mới mạnh lên được như vậy. Nhưng điều cậu không thể ngờ chính là...

Thuộc tính của bản thân lại yếu đến thảm hại như thế này.

Tạm chưa nói tới cái "một cú đấm của học sinh tiểu học" kia gọi là sức tấn công, thể năng mới là điểm thấp đến đáng sợ.

Ngược lại, Tạ Hiến Trúc có đến tận 130 điểm thể năng, mà đó còn là sau khi bị thương, đang trong trạng thái suy yếu.

Sau này nhờ cập đập tiền, Tạ Hiến Trúc còn được tăng lên 150 điểm, mạnh đến mức có thể tay không bắt lấy mũi tên đang bay với tốc độ cao trong không trung.

Nghĩ lại bản thân chỉ có 11 điểm thể năng... có khi còn không bằng bà lão đang lục thùng rác ngoài kia...

Nghĩ vậy, cậu lại choáng váng thêm một trận.

Không ổn, giờ không thể hỏi han gì từ bà lão kia được, nếu còn nấn ná ngoài nắng thêm nữa, cậu còn chưa kịp vào trong chung cư đã ngỏm mất rồi.

Chỉ có thể đợi đến tối hoặc khi mặt trời dịu lại, quay lại xem bà lão đó còn ở đó không.

Nghĩ thế, Lâm Thâm không do dự nữa, bước nhanh về phía bóng râm lối vào lầu một của khu "Hy Vọng Chung Cư".

Cơ thể này đúng như hệ thống đã nói, khi đang bị cảm nắng, mỗi bước di chuyển dưới ánh mặt trời đều khiến cậu hoa mắt chóng mặt. Mãi đến khi hoàn toàn bước vào khu râm mát được bảng hiệu che phủ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Không ổn thật rồi... Cơ thể này quá yếu. Không trách được hệ thống bảo cậu chỉ còn sống được 10 ngày, còn kiếm thêm cả việc bên ngoài, sớm đã khiến cơ thể cậu rệu rã không chịu nổi.

Cậu dựa vào tường, lảo đảo bước vào sảnh lớn tầng một của chung cư.

"Lại thêm một tân binh à?" 

Có người cất tiếng khi thấy cậu vừa bước vào.

Lâm Thâm nghe thấy có người nói chuyện, liền lắc đầu cho tỉnh táo, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trong tầm mắt cậu là đại sảnh tầng một của chung cư. Không gian này ánh sáng yếu ớt, chỉ có một bóng đèn duy nhất chiếu sáng cả sảnh, khiến phần còn lại trông khá tối.

Ở một góc sảnh đặt hai chiếc ghế sofa gỗ cũ kỹ, trên tường còn treo một bức ảnh mèo đen, trong ảnh là một chiếc đèn huỳnh quang.

Đèn thì mới thay, nhưng lại không bật.

"Nhìn cách xài đèn, chủ chung cư này chắc tiết kiệm lắm..." 

Lâm Thâm âm thầm lẩm bẩm.

Ngồi trên sofa lúc này có bốn người. Một người đàn ông trung niên đeo kính ngồi đối diện cửa chính, là người đầu tiên phát hiện ra Lâm Thâm bước vào.

"Ồ? Lại có người mới sao?"

Người ngồi bên cạnh cậu là một thanh niên mặc sơ mi, nghiêng người nhìn về phía cửa. Nhưng khi thấy rõ Lâm Thâm, trong mắt hiện lên chút thất vọng:

"Tưởng lại có mỹ nhân mới chứ~"  

Giọng hắn ta mang chút âm điệu Quảng Đông.

Ngoài hai người đó, còn có hai nữ sinh. Một người trông nhỏ nhắn đáng yêu, người còn lại thì cao gầy, nhìn chiều dài đôi chân kia có lẽ còn cao hơn cả Lâm Thâm.

Cô bé nhỏ nhắn trang điểm kỹ càng kia chỉ liếc qua Lâm Thâm một cái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu trong giây lát, sau đó lại chuyển xuống thân thể có phần đứng không vững của cậu , có vẻ hơi ghét bỏ mà né sang một bên.

Người phụ nữ còn lại thì trông trưởng thành hơn, không nói gì, nhưng khác với ba người kia, cô ta chống cằm, hứng thú đánh giá Lâm Thâm từ trên xuống dưới.

Ánh mắt Lâm Thâm cũng dừng lại ở bộ đồ cô ta đang mặc.

Không phải vì cậu đặc biệt hứng thú với cô gái này, mà là bộ trang phục kia khiến cậu cảm thấy quen quen.

Cô mặc quần âu ống rộng cạp cao, khoác một chiếc áo màu đen chất liệu bóng mịn, vạt áo viền một chuỗi xích sắt đen tuyền, đuôi xích treo một bánh răng nhỏ đung đưa qua lại.

Tuy đầu óc cậu vẫn còn choáng vì cảm nắng, chưa thể suy nghĩ sâu, nhưng lại mơ hồ cảm thấy quen thuộc.

Đặc biệt là cái bánh răng treo ở cuối xích kia.

Bộ quần áo này...

Chẳng phải là cái cậu đã từng mua cho Tạ Hiến Trúc mặc trong game sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play