Tên cầm đầu nhóm người kia mặt mũi khó coi vô cùng. Hắn lùi lại nửa bước, gân xanh trên cổ nổi lên, giơ tay gạt cây gậy của Trần Vọng ra rồi quát: “Trần Vọng, mày nghĩ bọn tao là lũ trẻ con dễ dọa à? Tao nói cho mày biết, hôm nay mà không có tiền, tao cho cả hai đứa chúng mày tan xác!”
Vừa dứt lời, một tên đàn em khác rụt rè bước tới, nói nhỏ bên tai hắn: “Anh Vương... Tên kia bây giờ...”
“Cút ngay!”
Tên đàn em không dám nói gì thêm, lặng lẽ lùi về cuối đội hình.
Trần Vọng chợt bật cười. Hắn thong thả đi vòng quanh đối phương: “Ôi ôi ôi, làm tôi sợ chết khiếp! Lần trước thằng nào bị anh em tôi đánh quỳ xuống xin tha ấy nhỉ? Chậc chậc chậc, là ai ta?”
“Mẹ kiếp!”
Anh Vương không chịu nổi, vung tay giật lấy cây gậy sắt trong tay Trần Vọng. Trần Vọng còn chưa kịp phản ứng, cây gậy đã bị ném bay đi.
Trần Vọng lặng lẽ nuốt nước bọt, quay sang Lục Yến Trạch nhăn mặt.
Ôn Gia Nhiên cảm thấy chân mình run lẩy bẩy không kiểm soát, đặc biệt là khoảnh khắc Vương ca nhìn về phía cậu. Cậu có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy.
“Đừng sợ, bọn họ không dám manh động đâu.”
Giọng nói an ủi nhẹ nhàng của Lục Yến Trạch vang lên.
“Thật... Thật không?”
Ôn Gia Nhiên nhìn mấy người đang chằm chằm về phía mình, trông thế nào cũng không giống sẽ không ra tay.
Lục Yến Trạch cũng không chắc, nhưng thấy cậu bạn nhỏ sợ hãi đến mức này, đành dịu giọng an ủi: “Tin tôi đi.”
Vừa nói xong, anh đã thấy một tên đàn em phía sau anh Vương, lén lút rút ra một con dao gấp, đâm thẳng về phía Trần Vọng.
Đồng tử Ôn Gia Nhiên co rút đột ngột: “Cẩn thận!”
Trần Vọng lập tức phản ứng, nghiêng người tránh được, kinh hãi kêu lên: “Đù má, chơi thật à?”
Anh Vương cũng hoảng hốt. Bọn họ đánh nhau thì đánh nhưng chưa bao giờ động đến dao. Một khi đã dùng dao thì tính chất vụ việc đã hoàn toàn thay đổi. Nhưng chưa kịp nói gì, những tên còn lại đã bị bầu không khí này kích động, xông lên.
Giọng Ôn Gia Nhiên run rẩy: “Đây là anh nói... sẽ không động thủ?”
Lục Yến Trạch: “...”
Trần Vọng bị một đám người đè xuống đánh, vừa nhe răng vừa la: “Đại ca! Đừng nhìn nữa! Cứu mạng!”
Ôn Gia Nhiên nhìn sang, cậu cũng muốn kêu cứu mạng.
“Chạy đi!”
Lục Yến Trạch dứt khoát nói.
“Trần Vọng da dày thịt béo, chịu được một lúc. Cậu chạy trước rồi gọi điện báo cảnh sát.”
Ôn Gia Nhiên không do dự quay lưng bỏ chạy. Nhưng chưa kịp chạy được hai bước, một tên côn đồ vẫn luôn chú ý bên này đã cầm gậy xông đến.
Ôn Gia Nhiên chỉ kịp thốt lên một tiếng kêu đau đớn, sau gáy truyền đến cơn đau xé ruột. Mắt cậu tối sầm, thân thể không kiểm soát ngã quỵ xuống.
Tên lưu manh cười ha hả, đạp thêm hai cái vào người Lục Yến Trạch: “Cái gì thế này, yếu ớt thế”
Hắn quay người định bỏ đi thì một bàn tay bất ngờ túm lấy cổ áo hắn.
Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy Lục Yến Trạch không biết từ lúc nào đã đứng lên, sắc mặt âm u đáng sợ. Một tay anh sờ lên gáy, nơi đó ẩm ướt, hơi dính.
Chắc là chảy máu rồi.
Lục Yến Trạch liếm liếm răng hàm sau, lạnh lùng nói: “Tao cho mày đi rồi à?”
Bên kia, Ôn Gia Nhiên đột nhiên bật dậy khỏi giường, hoảng sợ sờ sờ gáy. Cơn đau nhức lúc nãy dường như vẫn còn.
Cậu nhịn không được lẩm bẩm: “Chậc chậc, đúng là thế giới tiểu thuyết mà, người bình thường bây giờ ai còn tụ tập đánh nhau kiểu này.”
“Không biết Lục Yến Trạch có đánh lại không nữa. Cầu trời phù hộ anh ta bị thương ít một chút, bằng không người chịu tội là mình.”
Cậu vừa lẩm bẩm vừa xoay người xuống giường.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc. Ôn Gia Nhiên đi ra mở cửa, ngay lập tức bị một người ôm lấy cổ. Ôn Gia Nhiên giãy giụa hai cái không thoát, đành chịu trận.
Người đến là bạn thân của Ôn Gia Nhiên, Lâm Nhiên. Cậu mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, tóc rối như tổ chim, tay xách một túi gà rán.
“Tèn tèn ten! Đây là tao cố ý chạy đến phố Phồn Thuận mua đấy, thế nào? Thơm ngon chưa?”
“Sao mày lại đến đây?”
Ôn Gia Nhiên nhận lấy túi gà rán, rồi thò đầu ra nhìn quanh. Lâm Nhiên cười hì hì vỗ vai cậu: “Yên tâm, lúc tao đến giấu kỹ lắm, dì không thấy đâu.”
“Thế thì tốt rồi.”
Ôn Gia Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Bố mẹ cậu quản lý khá nghiêm, mấy món đồ ăn chiên rán này chưa bao giờ cho phép cậu ăn.
"Nói mới nhớ..." Lâm Nhiên nhìn cậu với vẻ kỳ lạ: “Thường ngày mày đâu có ngủ trưa? Sao hôm nay lại ngủ trưa?”
“Cái này...”
Ôn Gia Nhiên cười gượng, cậu thử xem mình chỉ xuyên không vào ban đêm hay chỉ cần ngủ là được.
Giờ thì có kết luận rồi, chỉ cần ngủ là có thể xuyên không.
Nghĩ đến đây, Ôn Gia Nhiên không kìm được r*n rỉ một tiếng.
Lâm Nhiên càng thấy lạ, đi vòng quanh Ôn Gia Nhiên hai vòng: “Mày bị làm sao vậy? Quái lạ quá.”
Ôn Gia Nhiên im lặng, biến sự uất ức thành hành động. Cậu vớ lấy một miếng gà rán nhét vào miệng, nóng đến nỗi phải xuýt xoa.
Hành động bất thường của cậu khiến Lâm Nhiên sợ đến mức suýt làm rơi túi gà rán. Cậu nghiêm mặt hỏi: “Rốt cuộc là sao? Nói thật cho tao nghe.”
“Cũng không có gì.”
Ôn Gia Nhiên nói có chút ấp úng. Nhìn khuôn mặt Lâm Nhiên, cậu đột nhiên nghĩ đến Lục Yến An.
Trời không tuyệt đường người!
Bố Lâm Nhiên tái hôn cách đây không lâu. Bà mẹ kế mang theo một đứa con riêng đến, suốt ngày trước mặt Lâm Nhiên khóc lóc kể lể, bóng gió nói Lâm Nhiên bắt nạt nó. Kết quả là Lâm Nhiên có thời gian cứ ba ngày hai bận bị bố mắng.
Nhưng không lâu sau, nghe nói đứa em kế của Lâm Nhiên đã dọn ra ngoài ở. Ngày lễ ngày tết cũng không thấy nó đến.
Cậu lại gần Lâm Nhiên hỏi: “Cái thằng em kế của mày ấy, làm thế nào mà mày đuổi nó đi được? Kể tao nghe với.”
Lâm Nhiên cười lạnh: “Đóng kịch thôi, trên đời này đâu phải chỉ có một mình nó biết đóng kịch.”
Cậu nháy mắt với Ôn Gia Nhiên: “Bị bố mắng mấy lần là tao tỉnh ra ngay. Chẳng phải là diễn kịch à? Chẳng lẽ tao lại thua nó? Chỉ cần bố tao ở đó, thì đúng là... thằng nhóc kia nói gì tao cũng vâng dạ, tỏ ra là một người anh tốt. Còn khi bố tao không có ở đây thì, hắc hắc.”
Cậu đột nhiên cười lớn: “Tao chửi nó, chửi cho đã. Thế rồi nó bị tao chọc tức quá, chửi lại. Tao ghi âm lại lời nó chửi, rồi bật cho ông già nghe. Thế là cùng ngày tao đuổi nó đi.”
"Vậy mấu chốt là..." Ôn Gia Nhiên tổng kết: “Giả yếu đuối, giả đáng thương?”
“Bingo.”
Lâm Nhiên chùi miệng, búng tay một cái.
“Nhớ nhé, loại trà xanh chết tiệt đó sợ nhất là bị người khác vạch trần bộ mặt thật.”
Mắt Ôn Gia Nhiên càng lúc càng sáng.
Học được rồi!