“Ục ục.”
Một lần nữa tỉnh lại vì đói, Ôn Gia Nhiên không nhịn được kéo chăn trùm kín đầu, rúc vào trong chăn r*n rỉ một tiếng yếu ớt.
Cái tên thiếu gia này rốt cuộc muốn gì vậy?
Nhà giàu như thế chẳng lẽ lại để anh thiếu ăn ư? Tại sao mỗi tối không chịu ăn cơm?!
Cậu lăn qua lăn lại hai vòng trên giường, cuối cùng vẫn không chống chọi nổi cơn đói, đành chấp nhận bò dậy, định bụng xuống lầu tìm chút gì ăn. Nhưng vừa đưa tay ra, cậu đã chạm phải một tờ giấy và một cây bút.
Cậu nghi hoặc cầm lên, trên đó có ba chữ lớn, viết rất rõ ràng: “Cậu là ai?”
Tôi là ai ư?
Ôn Gia Nhiên nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Đúng vậy, không sai, cậu đã xuyên không.
Tin tốt là, mỗi ngày cậu đều có thể trở về thế giới ban đầu.
Tin xấu là, chỉ cần cậu ngủ ở thế giới ban đầu, cậu sẽ lại xuyên vào vai ác Lục Yến Trạch trong cuốn tiểu thuyết kia.
Đại vai ác là thiếu gia thật bị bế nhầm từ khi còn nhỏ, không được lòng bố mẹ nuôi. Bị đánh đập, bỏ đói là chuyện thường ngày. Lên cấp ba thì càng quá đáng hơn, bố mẹ nuôi thấy thành tích anh xuất sắc, sợ anh thi đỗ đại học rồi bỏ đi nên đã cắt hết tiền sinh hoạt và học phí, ép anh phải bỏ học.
Lục Yến Trạch đành phải vừa đi học vừa đi làm để tự nuôi sống bản thân, sau đó thi đỗ đại học. Cũng chính nhờ việc đi làm thêm, anh đã gặp anh trai ruột của mình. Người anh cả thấy anh giống hệt người em song sinh trong nhà nên sinh nghi, lén lấy tóc anh đi xét nghiệm ADN.
Từ đó, thân phận thiếu gia thật và giả bị phơi bày hoàn toàn. Lục Yến Trạch được đón về nhà một cách hợp lý. Nhưng điều chờ đợi anh lại là thiếu gia giả trà xanh.
Tên thiếu gia giả này từ nhỏ đã ốm yếu, tính tình ngoan ngoãn và yếu đuối, rất được bố mẹ và hai anh trai cưng chiều. Sợ Lục Yến Trạch sẽ chia sẻ tình thương của mọi người, cậu ta liên tục vu khống và hãm hại anh. Lục Yến Trạch là một người chỉ thích dùng nắm đấm thay cho lời nói. Sau vài lần chịu thiệt, anh hoàn toàn từ bỏ ý định hòa nhập vào gia đình này.
Một cậu bé đáng thương không được bố thương, mẹ yêu, cuối cùng rơi xuống kết cục chết thảm vì ngã lầu.
Tại sao anh ấy lại rơi lầu? Ôn Gia Nhiên đau đầu xoa xoa trán. Mọi tình tiết trong cuốn tiểu thuyết đều rõ ràng trong đầu cậu, chỉ có cái chết của Lục Yến Trạch là mập mờ. Cậu chỉ nhớ anh ấy chết do ngã lầu, ngoài ra không nhớ gì thêm.
[Tôi nên trả lời thế nào?]
[Không được tiết lộ thân phận của ngài và sự tồn tại của hệ thống này. Còn lại tùy ý.]
Một giọng nói điện tử lạnh lùng vang lên, Ôn Gia Nhiên bĩu môi.
[007, mi nói vô nghĩa quá.]
[Không được tiết lộ thân phận của ngài và sự tồn tại của hệ thống này. Còn lại tùy ý.]
Thôi được, Ôn Gia Nhiên không ôm hy vọng gì vào cái hệ thống này. Quả nhiên những gì viết trong tiểu thuyết về việc hệ thống nói chuyện phiếm với ký chủ đều là giả.
Hệ thống của cậu, ngoài ngày đầu tiên xuyên qua nói cho cậu nhiệm vụ là giúp Lục Yến Trạch hòa nhập vào Lục gia, tránh cái chết vì ngã lầu, và chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ cậu mới có thể rời khỏi thế giới này, còn nếu Lục Yến Trạch chết, cậu cũng sẽ chết theo thì chưa bao giờ nói thêm một câu nhàn rỗi nào. Mỗi lần trả lời đều lạnh lùng vô cảm.
Cậu suy nghĩ một lát rồi cúi xuống viết lên tờ giấy:
“Tôi chính là anh.”
Quá triết lý, cực kỳ triết lý.
Ôn Gia Nhiên hài lòng nhìn tờ giấy, đặt nó lên bàn rồi xỏ dép lê, định xuống lầu tìm đồ ăn.
Lúc này đã là 11 giờ đêm, phần lớn mọi người đều đã ngủ. Ôn Gia Nhiên rón rén đi đến cầu thang. Chưa kịp xuống lầu, một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau anh.
“Anh ba? Nửa đêm rồi, anh làm gì thế?”
Là giọng của thiếu gia giả Lục Yến An. Ôn Gia Nhiên thầm thở dài, quay đầu nhìn cậu ta.
Thật ra Lục Yến An không phải đại soái ca, nhưng vì ốm yếu từ nhỏ nên thân hình mảnh mai, khuôn mặt nhợt nhạt không chút máu. Giọng nói chậm rãi, khiến cậu ta trông đặc biệt đáng thương. Nếu không phải đã đọc qua tiểu thuyết, Ôn Gia Nhiên cũng sẽ bị lừa.
Thấy Ôn Gia Nhiên không nói gì, cậu ta lại hỏi: “Anh ba? Anh còn giận em sao?”
Chỉ trong hai câu nói ngắn ngủi, mắt Lục Yến An đã đỏ hoe. Cậu ta theo bản năng dùng đầu ngón tay lau khóe mắt, nước mắt lập tức tuôn rơi, hàng mi ướt đẫm run rẩy, cứ như Ôn Gia Nhiên đã bắt nạt cậu ta vậy.
Ôn Gia Nhiên nhìn mà trố mắt.
Ban đầu cậu định mặc kệ, nhưng vô tình lại thấy một bóng người đang đứng lặng lẽ ở góc cầu thang.
Cốt truyện bây giờ đang ở đâu nhỉ? Ôn Gia Nhiên chợt nhớ ra. Kể từ khi Lục Yến Trạch trở về, Lục bố Lục mẹ coi cậu con trai bị thất lạc này như báu vật, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, mỗi lời nói đều cẩn thận sợ làm anh không vui.
Điều này khiến Lục Yến An ghen tị vô cùng, nên nhân lúc người trong nhà không biết, cậu ta ngấm ngầm nói xấu anh. Kết quả là bị Lục Yến Trạch đánh cho một trận.
Cái lúc đó, anh cả Lục Yến Triết mới đi làm về đã nhìn thấy. Gã thiếu gia giả này đã diễn một màn khổ nhục kế trước mặt anh cả.
Lúc đó, bố Lục mẹ Lục đang giận cá chém thớt Lục Yến An vì đã tìm hiểu chuyện Lục Yến Trạch bị bố mẹ nuôi đối xử tệ. Họ đã bàn bạc muốn Lục Yến An dọn ra ngoài. Nhưng sau khi thấy cảnh Lục Yến An bị đánh, sự xót xa đã lấn át tất cả, họ đành từ bỏ ý định đó.
Ôn Gia Nhiên đương nhiên không thể để cậu ta thành công. Cậu bắt chước giọng điệu lạnh lùng của nhân vật chính: “Ý cậu là sao?”
Lục Yến An thấy vậy, lập tức kéo tay Ôn Gia Nhiên: “Em biết anh vẫn luôn để tâm chuyện em và anh bị bế nhầm, nhưng bố mẹ đã nuôi em lớn đến ngần này, từ nhỏ đã luôn yêu thương em. Em thật sự không nỡ rời xa họ. Thế nên mới tiếp tục ở lại đây. Anh đừng giận em được không?”
“Yêu thương sao...”
Ôn Gia Nhiên cụp mắt xuống, dáng người dưới ánh sáng mờ ảo trông có chút cô độc: "Họ thương cậu thì cậu cứ ở lại. Liên quan gì đến tôi đâu..." Cậu dừng lại, lạnh lùng nói: “Dù sao cũng chẳng ai thích tôi, tôi chỉ là người ngoài.”
Những lời Lục Yến An đã chuẩn bị sẵn lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt cậu ta. Lục Yến Trạch bây giờ sao lại... trà xanh hơn cả cậu ta vậy? Trước đây anh ấy không phải thế này.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu ta, Ôn Gia Nhiên suýt nữa bật cười thành tiếng. Cậu vội ho nhẹ hai tiếng để che giấu khóe miệng đang cong lên. Sau đó quay người, cộp cộp cộp bước xuống lầu.
Mới đi được hai bước, cậu đã đụng trúng Lục Yến Triết, người vừa bước ra từ góc cầu thang.
Vẻ mặt Lục Yến Triết có chút phức tạp, anh giữ tay cậu em vừa tìm về: “Tiểu Trạch, em định đi đâu?”
Ôn Gia Nhiên thầm nghĩ: Tuyệt vời! Quả nhiên là đã nghe thấy.
Trên mặt cậu lại tỏ vẻ lạnh nhạt, hất tay anh trai ra, giọng nói đầy thiếu kiên nhẫn: “Không cần anh lo!”