Ôn Gia Nhiên không chút do dự, cứ hai ba bậc thang một lúc mà lao xuống lầu, đẩy cửa ra định chạy thẳng.
Đằng sau, giọng người anh cả vang lên: “Tiểu Trạch?”
Vừa nghe thấy, anh liền nhớ ra những lời Lục Yến Trạch vừa nói. Anh vội vàng đáp lại: “Xin lỗi, nhưng anh cảm thấy gọi em là Tiểu Trạch sẽ gần gũi hơn.”
Ôn Gia Nhiên ngạc nhiên quay đầu nhìn lại: "Anh... anh cả?" Cậu sờ sờ gáy: “Sao anh không đi bệnh viện cùng mọi người?”
Người anh cả đẩy gọng kính, mỉm cười hiền hậu nhìn cậu: “Ba mẹ và thằng hai đã đi rồi, không có anh cũng không sao. Không thể để em ở nhà một mình được.”
Ôn Gia Nhiên cười ngượng ngùng, vừa định nói gì đó thì nghe thấy giọng Lục Yến Trạch có vẻ cáu kỉnh: “Đừng để ý đến anh ta! Chúng ta đi.”
"Sao vậy, anh cả đối với anh..." Ôn Gia Nhiên nói được nửa chừng vội vàng sửa lại: “Anh cả đối với chúng ta rất tốt mà.”
“Làm bộ làm tịch”
Lục Yến Trạch lạnh lùng nói: “Tôi không biết cậu xuất hiện từ lúc nào, cũng không biết cậu có ký ức của tôi không, nhưng cậu chỉ cần nhớ kỹ, bảo bối của họ là Lục Yến An, chẳng có chuyện gì của chúng ta cả. Có khi sau hôm nay...”
Giọng anh ta chùng xuống: “Chính là đuổi chúng ta đi.”
Đây là phản ứng đầu tiên của Ôn Gia Nhiên: Anh ta thật bi quan.
Lục Yến Trạch dù đã về nhà họ Lục nhưng dường như chưa bao giờ đặt hy vọng vào người nhà. Anh không hề nghĩ rằng họ sẽ thật sự yêu thương mình. Mọi hành động của họ bây giờ chỉ là giả vờ.
Vì vậy, anh chọn cách dùng lời lẽ cay nghiệt để họ sớm bộc lộ bộ mặt thật, xác nhận phỏng đoán của mình là đúng.
Ôn Gia Nhiên thở dài, trong chốc lát không biết nói gì. Cậu cũng không thấy Lục Yến Trạch sai. Nhưng với góc nhìn của thượng đế, cậu biết ban đầu người nhà họ Lục thực sự cảm thấy áy náy và yêu thương Lục Yến Trạch.
Đây là một vấn đề không có lời giải.
Ôn Gia Nhiên nghĩ một lát rồi nói: “Không sao, tôi sẽ ở bên anh.”
Giọng Lục Yến Trạch đang lải nhải đột nhiên nghẹn lại, sau đó hoàn toàn im bặt.
Thấy cậu đứng sững sờ, không nói lời nào, người anh cả kỳ lạ hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Gia Nhiên chợt tỉnh lại, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Anh cả, em có chút việc cần đi ra ngoài.”
“À? Ừ ừ, đi đi. Có cần tài xế đưa đi không?”
Người anh cả khẽ thở dài. Anh luôn cảm thấy người em trai này tính cách có chút thất thường, nhưng may mắn là chỉ cần nó còn chịu gần gũi với mình thì sớm muộn gì anh cũng sẽ giúp nó hòa nhập vào gia đình. Anh lạc quan nghĩ.
“Không cần đâu ạ!”
Ôn Gia Nhiên vẫy vẫy tay, không quay đầu lại chạy thẳng ra ngoài. Mãi đến khi cậu ngồi vào trong xe, giọng Lục Yến Trạch mới vang lên lần nữa: “Cậu có thể thấy ký ức của tôi?”
“Hả? À, đúng vậy, tôi ở trong cơ thể anh mà.”
“Cả lúc tôi tắm rửa hay đi vệ sinh cậu cũng thấy?”
“Ừm...”
Ôn Gia Nhiên nghẹn lời. Nói sao đây, cậu có thể hồi tưởng lại, nhưng ai lại cố tình nghĩ đến mấy chuyện đó chứ.
Cậu vừa định nói thì bị Lục Yến Trạch ngắt lời, giọng thiếu niên có chút trầm ngâm: “Thôi, cậu không cần nói nữa, tôi biết rồi.”
“À.”
Ôn Gia Nhiên lẩm bẩm một tiếng, quay mặt ra ngoài cửa sổ, im lặng.
Chiếc taxi dừng lại ở đầu một con hẻm nhỏ. Ngoài trời đang lất phất mưa bụi. Vừa trả tiền xuống xe, Ôn Gia Nhiên đã ngửi thấy một mùi rác rưởi nồng nặc xộc thẳng vào mặt, cậu không kìm được nhíu mày.
"Đi vào đây à?”
“Ừ, đi từ đây là đến nơi.”
Được thôi.
Ôn Gia Nhiên tự lấy hết dũng khí cho mình. Đây là lần đầu tiên một chàng trai ngoan ngoãn như cậu bước vào một nơi như thế này.
"Cậu sợ à?" Lục Yến Trạch không kìm được hỏi. Anh nhận ra nhân cách này thật sự có tính cách hoàn toàn khác mình. Yếu ớt lại nhát gan.
Ôn Gia Nhiên "ừm" một tiếng, rồi mặt không đỏ tim không đập biện minh cho mình: “Dù sao thì tôi cũng mới được sinh ra trong đầu anh không lâu. Nếu nói theo kiểu con người thì tôi bây giờ vẫn là một em bé.”
Lục Yến Trạch: “...”
Anh bật cười.
Ôn Gia Nhiên nói xong thì hối hận ngay, cậu tức giận vì ngượng: “Không được cười!”
“Được rồi.”
Giọng Lục Yến Trạch vẫn còn mang theo ý cười nồng đậm. Anh khẽ nói: “Cứ coi như cậu là... em bé vậy.”
Mặt Ôn Gia Nhiên lập tức đỏ bừng, nóng ran. Cậu luống cuống xoa xoa mặt.
Chưa kịp điều chỉnh lại, câu hỏi của Lục Yến Trạch đã tới tấp ập đến:
“Cậu còn biết xấu hổ nữa à?”
“Nói xem rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi? Có phải tính từ ngày xuất hiện không?”
“Để tôi tính thử nào, một, hai, ba... Cậu mới mấy ngày tuổi? Đó không phải là em bé nữa mà là trẻ sơ sinh rồi chứ?”
“Cậu là nam hay nữ? Mà không đúng, nhân cách có giới tính không nhỉ? Tôi chưa tìm hiểu bao giờ.”
“Trông cậu thế nào? Có giống tôi không...”
"Câm miệng!" Ôn Gia Nhiên nghiến răng nghiến lợi cắt ngang.
"Được rồi." Giọng Lục Yến Trạch nghe có vẻ tiếc nuối.
Cứ trò chuyện vu vơ như thế, Ôn Gia Nhiên không hay biết đã ra khỏi con hẻm nhỏ. Bên ngoài là một con phố, xung quanh có rất nhiều gánh hàng rong bán rau củ. Từ xa, Ôn Gia Nhiên đã thấy bốn năm người đang vây trước cửa một quán ăn vặt. Họ trông không lớn tuổi nhưng đều ăn mặc như dân xã hội.
Hơi giống mấy tên côn đồ cậu từng gặp ngoài cổng trường.Ôn Gia Nhiên thầm nghĩ.
Trường cũ của cậu là trường trọng điểm, vì vậy rất chú trọng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của học sinh. Có lần, một nhóm côn đồ xuất hiện ngoài cổng trường, nhưng không biết bị ai tố cáo mà chỉ hai ngày sau đã biến mất. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Ôn Gia Nhiên thấy loại người này.
Người bị vây ở giữa là một thanh niên tóc húi cua, trên tay cầm một cây gậy sắt, khóe mắt trái có một vết sẹo rõ nét, cả người trông cực kỳ hung dữ.
“Đại ca!”
Bỗng nhiên, thanh niên đó nhìn thẳng về phía này, rồi mắt sáng lên. Anh ta vội dập điếu thuốc đang ngậm trên nền xi măng, vẫy tay gọi.
Mấy người còn lại cũng nhìn theo, cảnh giác nhìn Lục Yến Trạch, trong mắt lộ rõ vẻ kiêng dè. Họ nhìn nhau, không ai nói gì, chỉ siết chặt món đồ đang cầm trên tay.
Ôn Gia Nhiên lặng lẽ nuốt nước bọt, căng thẳng bước tới.
Trần Vọng thấy người chống lưng đã đến, khí thế lập tức ngạo mạn hẳn lên. Anh ta dùng gậy sắt chỉ vào mấy người kia, gào lên: “Sao vậy? Sao không gọi nữa đi? Vừa nãy chẳng phải gọi to lắm sao?”
Anh ta thong thả đặt gậy sắt lên ngực tên cầm đầu, kiêu ngạo nhướng mày, gằn từng chữ: “Nhất... là... mày!”
Ôn Gia Nhiên không nói.
Chân Ôn Gia Nhiên mềm nhũn.
Ôn Gia Nhiên cảm thấy hôm nay có lẽ cậu sẽ phải bỏ mạng ở đây.