Mặt Lục Yến Tu đỏ bừng, hắn lắp bắp vài câu, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Lục Yến Trạch lạnh lùng nhìn họ, trong mắt ánh lên vẻ chế giễu. Thấy mọi người đều ngoảnh lại nhìn, anh khẽ cười một tiếng rồi bước xuống lầu.

Lục Yến Tu vốn đang hoảng loạn, nhưng thấy Lục Yến Trạch đi tới, hắn theo bản năng che chắn Lục Yến An phía sau, giọng nói đầy vẻ cảnh giác: “Cậu... cậu nghe thấy hết rồi à?”

Đối phương không đáp, ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt vào Lục Yến An sau lưng hắn, giọng lạnh nhạt nói: “Muốn tôi đi à?”

Lục Yến An khẽ run, núp sau lưng anh hai, ngón tay vô thức xoắn vạt áo, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Anh hai Lục Yến Tu nhìn Lục Yến Trạch đứng đối diện mình, thầm cắn chặt răng. Tính tình hắn là vậy, dù biết mình đã lỡ lời nhưng vẫn chết sống không chịu cúi đầu.

Vẫn là mẹ Lục là người đầu tiên phản ứng lại. Bà vội vàng tiến lên, mặt đầy vẻ dịu dàng, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

Bà vươn tay nắm lấy tay Lục Yến Trạch, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Trạch, con tỉnh rồi à. Anh hai con nói mê thôi, con đừng bận tâm.”

Nói xong, bà quay sang nhìn con trai thứ hai và lạnh lùng bảo: “Xin lỗi em trai đi!”

Lục Yến Tu sững sờ, trong lòng không khỏi bực tức. Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.

Hắn cứng cổ: “Con nói sai sao? An An từ nhỏ đã ốm yếu, bây giờ mọi người đuổi thằng bé đi, thằng bé còn có đường sống à? Hơn nữa, cậu ta…”

Hắn chỉ tay về phía Lục Yến Trạch: “Đôi bố mẹ kia của cậu ta, là bọn tội phạm khét tiếng, lừa lọc, ăn chơi cờ bạc không thiếu thứ gì, ba năm ngày lại vào tù một lần. Bọn họ có thể nuôi dạy ra người tốt sao? Con nói thật, đằng nào cũng đã sai lầm mười tám năm rồi, chi bằng cứ để mọi chuyện như vậy mãi…”

“Bốp!”

Một tiếng tát giòn tan đột ngột vang lên.

Bố Lục ra tay tát hắn một cái thật mạnh, lực mạnh đến mức khiến cơ thể hắn loạng choạng.

Mẹ Lục lúc này cũng khiếp sợ nhìn hắn, hiển nhiên không ngờ hắn lại có thể nói ra những lời như vậy.

Lục Yến Tu ý thức được mình vừa nói gì, mặt lập tức trắng bệch, hắn theo bản năng ôm lấy bên má vừa bị tát.

Anh cả cũng nhìn hắn với vẻ hận sắt không thành thép, lạnh lùng nói: “Thằng hai, em có biết mình vừa nói gì không?”

Lục Yến Tu không dám hé răng, ủ rũ cụp đuôi cúi đầu.

Phía sau hắn, Lục Yến An thầm mắng anh hai thật ngu ngốc, biến cục diện tốt đẹp thành một mớ hỗn độn.

Cậu mặt tái mét, hốc mắt đỏ hoe bước ra từ phía sau anh hai, giọng nói vừa thấp vừa nhẹ: “Bố đừng đánh anh hai, đều là lỗi của con… Nếu không phải vì con…”

Cậu nghẹn lại một chút, nước mắt không kìm được chảy xuống. Lục Yến An đưa tay quệt vội, trông vô cùng đáng thương.

Bố Lục thấy thế, vẻ mặt căng chặt vì giận dữ cũng dịu đi nhiều. Ông thở dài, bất lực nói: “An An, đừng khóc, chuyện này không trách con.”

Sắc mặt Lục Yến Trạch càng lạnh hơn. Anh rũ mắt nhìn xuống sàn nhà, từ tốn nói: “Muốn tôi đi thì cứ nói, nhưng…”

Cậu cũng xứng?

Ba chữ này còn chưa kịp nói ra, đã bị anh cả cắt ngang: “Không được!”

Lục Yến Trạch sững lại, lặng lẽ nuốt những lời định nói vào bụng.

Mẹ Lục vốn đã xót xa đứa con trai thất lạc, nên có phần giận chó đánh mèo sang Lục Yến An. Giờ nghe tin con út phải đi, bà càng thêm oán trách. Bà dứt khoát nói: “An An dọn đi!”

“Mẹ!” Lục Yến Tu lập tức nổi nóng, hắn vùng vẫy muốn tiến lên cãi vã nhưng bị Lục Yến An kéo chặt lại. Lúc này, cậu thật sự khóc, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, tuôn rơi như mưa.

Cậu nghẹn ngào nói: “Anh hai… đừng nói nữa, con đi, con đi…”

Mẹ Lục lúc này đang nổi nóng, nhất thời nói năng không kiêng nể: “Khóc cái gì mà khóc?! Lớn chừng nào rồi mà còn như con nít. Nếu không phải tại con, gia đình có thể loạn như thế này sao?”

Nói xong, bà quay sang người hầu bên cạnh bảo: “Đi thu dọn quần áo cho An An, tối nay thằng bé dọn đến biệt viện mà ở!”

Lục Yến An nghe vậy, cơ thể đột nhiên run lên. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn mẹ Lục: “Mẹ…”

Dù sao cũng là đứa con được yêu thương mười mấy năm, mẹ Lục vẫn không kìm được lòng muốn mềm lòng. Bà cắn răng, quay đầu đi không nhìn cậu: “Còn không mau lên!”

Đám người hầu lúc này mới phản ứng lại, vội vã chạy lên lầu.

Lục Yến An tức đến toàn thân run rẩy, trước mắt đột nhiên tối sầm, một hơi thiếu chút nữa không thở nổi. Cậu lảo đảo lùi lại hai bước, chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ xuống đất.

Lục Yến Tu nhanh tay đỡ lấy cậu, vội vã vỗ lưng cậu: “An An! An An! Em đừng dọa anh.”

Lục Yến Trạch tỏ vẻ thích thú nhìn cảnh này, đột nhiên vỗ tay: “Diễn hay thật, nước mắt nói đến là đến. Sao rồi? Lần này là muốn chết? Muốn chết thì ra ngoài mà chết, đừng chết trong nhà chiếm tiện nghi.”

Phòng khách lập tức im lặng.

Lục Yến An thấy vậy, âm thầm vui mừng vì kế hoạch đã thành công. Đồng tử cậu đột nhiên co lại, trong cổ họng bật ra một tiếng nức nở kìm nén, đột ngột hất tay anh hai ra, lảo đảo chạy về phía cửa. Nhưng sau khi bước được hai bước, cậu hoàn toàn mất ý thức, cả người ngã ngửa về phía sau.

Lục Yến Tu vội vàng lao tới đỡ cậu nhưng không kịp, trơ mắt nhìn gáy Lục Yến An đập mạnh xuống sàn đá cẩm thạch.

Thằng ngu này…

Đỡ người cũng không xong…

Lục Yến An đau đến mức cắn chặt răng, trong lúc ý thức mơ màng nghe thấy giọng người hầu the thé: “Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia chảy máu rồi!”

Mẹ Lục sợ đến tái mặt, bà nhào tới bên cạnh Lục Yến An, hoảng loạn nhìn máu tươi từ đầu cậu từ từ chảy ra.

Lục Yến Trạch nhướn mày nhìn Lục Yến An đang bất tỉnh trên sàn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Giả vờ cũng giống thật đấy, ngay cả ngất xỉu cũng có thể tính toán thời gian, tiếc là không bước được ra khỏi cửa nhà này, chậc.”

Lục Yến Tu lúc này không dám chạm vào Lục Yến An đang nằm trên đất, hắn giận dữ nhìn Lục Yến Trạch: “Cậu còn có nhân tính không hả? An An sắp chết đến nơi rồi mà cậu còn đứng đó châm chọc!”

Lục Yến Trạch nhún vai: “Liên quan gì đến tôi? Lại không phải tôi làm cậu ta chết.”

“Cậu!” Thấy ngọn lửa cãi vã sắp bùng lên, ba Lục trầm giọng nói: “Đừng cãi nữa, mau gọi xe cấp cứu.”

Đám người hầu lóng ngóng chạy tới. Có người đi lấy hộp sơ cứu, có người đi gọi điện thoại gọi xe cấp cứu. Ba Lục, mẹ Lục và anh hai đều vây quanh Lục Yến An. Không hiểu sao, Lục Yến Trạch đột nhiên cảm thấy mất hứng.

Anh quay người định lên lầu, nhưng cánh tay bị ai đó kéo lại. Anh quay đầu nhìn.

Là Lục Yến Triết

Anh cả trông cũng có vẻ nôn nóng, nhưng vẫn ôn hòa nói với Lục Yến Trạch: “Tiểu Trạch, em đừng sợ, chuyện này không liên quan đến em.”

Lục Yến Trạch đột nhiên có chút nghẹn lời. Anh nhẹ nhàng gạt tay anh cả ra, giọng nói bình tĩnh: “Tôi không sợ, vốn dĩ không liên quan gì đến tôi.”

Nói xong, anh tiếp tục bước lên lầu, đi được nửa đường lại không kìm được dừng lại nói: “Còn nữa, đừng gọi tôi là Tiểu Trạch, nghe kinh tởm lắm.”

Lục Yến Trạch đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn chiếc xe cấp cứu dần đi xa. Dưới lầu đã khôi phục lại sự yên tĩnh, dường như cả nhà họ đã đi theo đến bệnh viện.

Lục Yến Trạch không nói nên lời tại sao trong lòng lại có chút nặng trĩu. Anh thở hắt ra, nằm trở lại trên giường.

Quả nhiên, nơi này vẫn không hợp với mình.

Anh thầm nghĩ.

Giây tiếp theo, cơ thể anh đột nhiên không tự chủ ngồi dậy. Một giọng thiếu niên trong trẻo vang vọng trong đầu: “Ủa? Sao ban ngày mình cũng có thể ra ngoài vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play