Lục Yến Triết thu tay về, không đồng tình nhìn về phía Lục Yến An.

Đây là lần đầu tiên Lục Yến An bị anh cả nhìn với ánh mắt như thế, nước mắt cậu ta lập tức trào ra. Trong lòng, cậu ta lại thầm ghi nợ cho Lục Yến Trạch một khoản. Lục Yến An hít hít mũi, ấm ức nói: “Anh cả...”

Lục Yến Triết lớn hơn Lục Yến An mười tuổi, từ nhỏ đã luôn chăm sóc cậu em ốm yếu này. Thấy cậu ta mắt đỏ hoe, anh không khỏi mềm lòng. Anh thở dài, lấy khăn giấy trong túi ra lau mặt cho cậu ta: “Lớn rồi mà sao vẫn mít ướt như hồi nhỏ thế? Để anh hai nhìn thấy thì lại trêu cho.”

Lục Yến An ủy khuất mím môi, không nói gì.

Ngược lại là Lục Yến Triết, nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được.

“Nhưng hôm nay em không nên nói những lời đó với Tiểu Trạch. Em ấy vừa về, tâm lý đang nhạy cảm, trong lòng chắc chắn rất khó chịu.”

Lục Yến An rũ mắt xuống, bàn tay tái nhợt kéo lấy áo anh cả, chầm chậm nói: “Em xin lỗi anh cả, là em lỡ lời. Chỉ là...”

Cậu ta nghẹn ngào một chút, cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh lại: “Chỉ là em sợ anh ba sẽ trách em, nhất thời không nghĩ được nhiều như vậy.”

Lục Yến Triết thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Lục Yến An: “Yến An, em yên tâm, gia đình này mãi mãi có chỗ của em. Tiểu Trạch là em trai của anh, em cũng vậy. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.”

Lục Yến An ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ dành cho anh trai, nhưng trong lòng lại cười lạnh.

Mới là lạ!

Nếu không phải sáng nay cậu ta nghe thấy anh cả đề nghị bố cho cậu ta dọn ra ngoài trước, thì có lẽ cậu ta đã tin vào lời dối trá của anh rồi.

Có lẽ nên gọi điện cho anh hai…

Cậu ta thầm nghĩ, Lục Yến Triết đã nhỏ giọng nói: “Thôi được rồi, muộn rồi, sức khỏe em cũng không tốt, nghỉ ngơi sớm đi.”

Lục Yến An gật đầu, sau đó thấy anh cả quay người đi xuống lầu. Sắc mặt cậu ta lập tức trở nên u ám, không nói một lời quay về phòng ngủ.

Dưới lầu, Ôn Gia Nhiên sắp chết đói rồi. Cậu lục tung tủ lạnh và nhà bếp nhưng không tìm thấy bất kỳ thứ gì có thể ăn được.

Không thể nào.

Người giàu có không ăn đồ ăn thừa sao?

“Tiểu Trạch, em đói bụng à?”

Giọng nói ấm áp vang lên sau lưng. Ôn Gia Nhiên quay đầu lại, thấy anh cả đang đứng phía sau. Cậu có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Hơi đói.”

Lục Yến Triết mỉm cười, thong thả xắn tay áo lên: “Giờ này dì Lý chắc đã nghỉ rồi. Em muốn ăn gì? Anh làm cho em.”

“Anh cả còn biết nấu ăn à?”

Lần này Ôn Gia Nhiên thực sự bất ngờ. Cậu đọc tiểu thuyết thấy các tổng tài đều lạnh lùng như không vướng khói lửa trần gian.

Hoặc là bị đau dạ dày, lúc nào cũng phải có thuốc và một cô nữ chính dịu dàng bên cạnh chăm sóc.

Hoặc là mắt đỏ ngầu, bất thình lình bóp cằm nữ chính, trầm giọng nói: “Em không thoát được đâu, cô gái.”

Đây là lần đầu tiên cậu thấy một tổng tài biết nấu ăn.

Lục Yến Triết "Ừm" một tiếng, đi vào bếp, mở tủ lạnh ra nhìn rồi hỏi: “Muộn rồi, nấu cho em chút mì nhé.”

“Vâng.”

Ôn Gia Nhiên không nhịn được tò mò ghé lại gần hỏi: “Anh cả...”

Anh cả đang rửa rau thì khựng lại, Lục Yến Trạch đã về Lục gia hơn một tuần rồi, đây là lần đầu tiên cậu em trai này gọi anh là anh cả, khóe miệng anh cả không khỏi cong lên: “Sao vậy?”

"Không có gì." Ôn Gia Nhiên lắc đầu: “Chỉ là em cảm thấy rất bất ngờ, dù sao nhà anh cũng giàu như vậy.”

“Nhà anh...”

Anh cả khẽ thở dài: “Tiểu Trạch, nơi này cũng là nhà của em.”

Ôn Gia Nhiên nhận ra mình lỡ lời, cười xòa rồi im lặng.

Trong bếp chỉ còn tiếng nấu ăn của anh cả. Một bát mì nóng hổi nhanh chóng được đặt trước mặt Ôn Gia Nhiên.

“Ăn thử tài nghệ của anh đi.”

Ôn Gia Nhiên gật đầu, cắm cúi húp mì. Ít nhất lúc này, người nhà Lục gia vẫn đối xử khá tốt với người em vừa trở về này. Cậu tự hỏi không biết tại sao sau này mối quan hệ của họ lại căng thẳng đến vậy.

Lục Yến Triết ngồi một lát, cảm thấy không khí có chút gượng gạo, anh đúng lúc đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Em cứ từ từ ăn, anh về phòng nghỉ ngơi trước đây.”

Ôn Gia Nhiên vội vàng gật đầu.

Cậu thực sự đói lả, một bát mì nhanh chóng được cậu húp sạch. Cậu thỏa mãn cảm thán một tiếng, sau đó rửa bát sạch sẽ rồi trở về phòng.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc bàn chải đánh răng đã được dùng trên bồn rửa mặt, Ôn Gia Nhiên hiếm khi chần chừ. Mặc dù chiếc bàn chải này thuộc về chủ nhân của cơ thể hiện tại, nhưng… cậu thực sự không vượt qua được rào cản tâm lý.

Cậu đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng lấy một chiếc bàn chải mới từ trong tủ ra, đánh răng sạch sẽ. Ôn Gia Nhiên nghĩ nghĩ rồi quay lại bàn, thêm một dòng chữ nữa vào tờ giấy, sau đó mới hài lòng lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, Lục Yến Trạch tỉnh dậy từ trong giấc mộng, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng, nhạy bén nhận ra một chút bất thường.

Vị trí đôi dép đã bị di chuyển, tờ giấy anh để cạnh giường cũng biến mất.

Anh nhíu mày, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, ánh mắt anh lập tức đọng lại. Trên bồn rửa mặt có thêm một chiếc cốc, bên trong còn cắm một chiếc bàn chải đánh răng.

Sắc mặt Lục Yến Trạch trở nên u ám. Anh rửa mặt xong, lặng lẽ đi đến bàn. Anh thấy tờ giấy mình để lại hôm qua, cầm lên xem, nét chữ trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, lộ ra vẻ trẻ con.

[Tôi chính là anh.]

Bên dưới còn có một dòng chữ, như một lời than vãn.

[Anh có thể ăn cơm đúng giờ không? Đừng bỏ đói, tối qua tôi xuất hiện suýt chết đói đấy (╹▽╹)]

Lục Yến Trạch lạnh mặt ném tờ giấy lại lên bàn. Sự bối rối đã đeo bám anh mấy ngày nay cuối cùng cũng được xác nhận.

Mấy ngày gần đây, anh thường xuyên cảm thấy có những điều không ổn trên cơ thể mình. Mỗi lần tỉnh lại, đồ vật trong phòng dường như đã bị động vào, thậm chí quần áo trên người đôi khi cũng bị thay một cách khó hiểu.

Bây giờ tất cả những câu hỏi đó đã có câu trả lời.

Anh dường như mắc chứng tâm thần phân liệt.

Lục Yến Trạch cảm thấy một sự bất lực chưa từng có, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói kia.

[Tôi chính là anh.]

[Tôi chính là anh.]

[Tôi chính là anh.]

Anh bực bội đá vào chiếc ghế, hít sâu một hơi cố gắng trấn tĩnh lại.

Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng tranh cãi dữ dội, ngay sau đó là tiếng vỡ vụn của thứ gì đó rơi xuống đất.

Lục Yến Trạch nhíu mày, đi đến cửa cầu thang nhìn xuống. Anh chỉ thấy trong phòng khách, ba Lục và mẹ Lục đang đứng trước sofa, vẻ mặt nghiêm nghị, anh cả đứng bên cạnh. Đối diện họ là một thiếu niên đầu đinh, trông gần như giống hệt Lục Yến Trạch nhưng vẻ mặt hung hăng hơn. Dưới chân anh ta là một đống mảnh vỡ bình hoa.

Lục Yến Trạch liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của anh ta — người anh trai song sinh, Lục Yến Tu.

Đứng phía sau anh ta là Lục Yến An.

Lục Yến An trông có vẻ sợ hãi, nắm chặt vạt áo anh hai, người run rẩy nhè nhẹ.

Lục Yến Trạch lạnh lùng quan sát cảnh tượng này. Giây tiếp theo, anh nghe thấy giọng nói của người anh hai "tốt" của mình đột nhiên cao hơn vài phần, mang theo sự tức giận rõ ràng: “Sao mọi người lại bất công như vậy? Dựa vào đâu mà vừa về đã muốn đuổi Yến An đi? Con mặc kệ, Yến An là em trai của con, không ai được đuổi cậu ấy đi. Nếu phải đi thì là cậu ta...”

Giọng anh ta đột nhiên im bặt, vì cuối cùng anh ta cũng thấy Lục Yến Trạch đang đứng trên cầu thang nhìn xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play