Trăng treo trên đỉnh núi như một dải lụa trắng vắt hờ qua trời. Tiếng côn trùng rả rích vang trong đêm, từng cơn gió nhẹ lùa qua khe cửa, mang theo mùi rừng núi mát lành.

Căn nhà gỗ nhỏ vẫn lặng lẽ như thường, chỉ khác rằng… có thêm hai bát cơm thay vì một.

Bữa tối hôm ấy, không có thịt, chỉ có canh rau và đậu hấp. Hạ Diệp ăn chậm, không ngẩng đầu, nhưng tai vẫn lắng nghe tiếng muỗng va vào bát phía đối diện. Nhịp ăn của hắn đều đặn, không ồn ào, cũng không vội.

Không ai nói lời nào. Nhưng bầu không khí lại không hề ngột ngạt.

Chỉ là… trầm lặng.

Sau bữa cơm, nàng dọn dẹp, còn hắn ngồi bên cửa, nhìn ra ngoài trời. Hạ Diệp thoáng nhìn qua bóng lưng hắn — thẳng tắp, nhưng không căng cứng như trước. Có vẻ hắn đã bắt đầu xem nơi này như một chỗ dừng chân thật sự, dù chỉ là tạm thời.

Nàng chợt cất tiếng, nhẹ đến mức gần như thì thầm:

“Ngươi định khi nào rời đi?”

Hắn không quay lại. Một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp:

“Chưa biết.”

Một câu không đầu không đuôi, nhưng nàng hiểu — hắn chưa thể rời, hoặc chưa muốn.

“Vết thương còn chưa lành.” Nàng khẽ nói.

“Nhưng không thể nấn ná quá lâu.” Hắn đáp, giọng vẫn rất bình thản.

Lại một lần im lặng.

Hạ Diệp ngồi xuống bên chiếc bàn tre thấp, lấy kim chỉ ra vá áo. Là chiếc áo xám hắn mặc khi mới đến, rách ở sườn vai. Tay nàng thoăn thoắt, từng mũi chỉ đều đặn như vẽ, ánh đèn hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng, khiến những nét dịu dàng càng rõ rệt.

Hắn nhìn.

Không phải nhìn chiếc áo, mà là nhìn người.

Một lần nữa, hắn nhận ra: nàng rất tĩnh. Một kiểu yên tĩnh không phải do nhu mì hay yếu đuối, mà do tâm không loạn, đầu không sợ. Một nữ tử như thế, không thể chỉ là người bình thường.

“Ngươi học y ở đâu?” — hắn hỏi bất chợt.

Hạ Diệp không ngẩng đầu. “Tự học.”

“Không ai chỉ dạy sao?”

“Có đọc sách.”

“Chỉ đọc sách mà biết phân biệt hơn ba mươi vị dược trong rừng, còn biết chữa thương bằng phương pháp tán khí lưu huyết?”

Nàng dừng kim. Lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như hồ thu, không nổi giận, chỉ thản nhiên:

“Còn ngươi, không phải quân y, nhưng biết chém gió tán khí, biết cách nhìn dấu chân, đọc phương vị, đọc địa hình — chẳng phải cũng kỳ lạ sao?”

Hai người lặng im nhìn nhau.

Không ai giải thích.

Không ai vạch trần.

Chỉ có ánh mắt — lặng lẽ thừa nhận: mỗi người đều có bí mật, và đều chọn giữ lại cho riêng mình.

---

Đêm khuya.

Cơn gió đêm trở lạnh, mùi đất ẩm bốc lên sau mưa sớm.

Hắn đứng ngoài hiên, tay đặt nhẹ lên song gỗ. Sau lưng là ánh đèn lờ mờ từ trong nhà chiếu ra. Sau lưng… là nàng, đang ngủ ở gian trong.

Tựa như chỉ cách một tấm màn trúc, nhưng thế giới giữa hai người là hai bờ vực — ai cũng nhìn thấy nhau, lại chẳng dám bước thêm.

Chưa đủ tin tưởng.

Chưa đủ an toàn.

Nhưng trong lòng hắn, có một thứ gì đó đang dần dao động. Không phải tình yêu nồng nhiệt, không phải cảm xúc bồng bột — chỉ là… không muốn rời đi vội.

Một cảm giác như có như không, tựa như gió đêm lướt qua cổ áo — nhẹ, nhưng khiến người không thể quên.

Còn trong lòng nàng, cũng đang dần hiện lên một suy nghĩ khác:

Nếu hắn không rời đi… thì sao?

Sau đó lại lắc đầu phủ nhận.

Hắn chắc chắn sẽ rời đi. 

Mà nàng cũng không thể ở đây lâu dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play