Ứng Lệ dở khóc dở cười, kéo kéo chăn, nhưng không động đậy: “Ta hảo tâm cõng ngươi xuống núi, vì sao ngươi lại ghét ta?”
Nguyễn Nhạc thò một bàn tay ra từ dưới gối đầu, lấy ra một chiếc khăn tay rồi lại chui vào trong chăn, hừ hừ mũi.
Cậu cũng không biết vì sao lại ghét, nhưng lời nói đã đến bên miệng, liền nói ra như vậy.
Nghĩ đến bộ dạng ít nói ít cười của Ứng Lệ, lại suy tư đúng là Ứng Lệ đã cõng cậu về, còn tìm lang trung rồi nấu thuốc cho cậu, cậu nói như vậy, đúng là không phải.
Nguyễn Nhạc mím môi, nương có nói, tính tình cậu cũng có chỗ không tốt, với người quen tổng sẽ có chút tính nết trẻ con.
Nương còn nói, sau này con rể đến ở rể, tuyệt đối không được giở tính trẻ con, cậu phải học cách làm một phu lang dịu ngoan.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, viên đường trong miệng chuyển từ bên này sang bên kia, chột dạ nói khẽ: “Ứng Lệ, xin lỗi, ta không nên nói ghét ngươi, ta muốn cảm ơn ngươi.”
Ứng Lệ thấy Nguyễn Nhạc một bộ không cam tâm lắm nhưng lại rối rắm nói ra, nhướng mày, vừa định hỏi gì, Ứng Hoa Quế từ ngoài cửa đi vào rồi lại vội vàng đi ra ngoài.
“Nhạc ca nhi tỉnh rồi, vừa lúc ta nấu bánh canh, mau đứng lên uống chút, như vậy thân thể mau khỏe.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play