Chương 98: Cuối Cùng Cũng Đợi Được Chị (2)

Với sự hỗ trợ của Thuật Thanh Tẩy và Thuật Hong Khô, cô gội cả đầu, sau đó đổi quần áo sạch sẽ.

Trở lại phòng nghỉ, cô cũng đổi toàn bộ chăn gối trên giường thành mới, rồi mới nằm xuống ngủ.

Vì quá mệt, Cố Tiểu Khê nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tối hôm đó, cô ngủ rất sâu.

Lục Kiến Lâm bận rộn đến tận năm giờ sáng mới được nghỉ ngơi. Vừa định đi ngủ thì nhận được cuộc gọi từ anh trai mình ở Công xã Hồng Tâm.

"Chị dâu em đến chưa?" Lục Kiến Sâm không vòng vo mà hỏi thẳng vào vấn đề.

Lúc này, Lục Kiến Lâm mới nhận ra một điều: anh trai không phải chỉ tùy tiện tìm một người để kết hôn, mà là thực sự rất thích chị dâu.

Cậu ấy vội đáp: "Chị dâu đến rồi. Tối qua bệnh viện bận quá, em để chị ấy nghỉ tạm trong phòng nghỉ của bệnh viện."

"Ừm. Nhớ nhắc cô ấy ăn uống đúng giờ, để ý tình trạng của cô ấy. Nếu thấy không khỏe thì bảo bác sĩ khám ngay."

Lục Kiến Lâm cố nén sự kinh ngạc trong lòng, nhanh chóng đáp: "Em biết rồi."

"Cô ấy đi vội, chắc không mang theo vé phiếu gì cả. Lấy vé của em đưa cho cô ấy một ít." Lục Kiến Sâm lại dặn dò thêm.

Nghe thấy anh trai quan tâm từng chuyện nhỏ nhặt như vậy, trong lòng Lục Kiến Lâm càng thêm tò mò và kính trọng chị dâu của mình.

"Em sẽ làm vậy. Đợi chị ấy tỉnh lại, em sẽ đưa cho chị ấy mấy thứ mang từ nhà đi."

"Ừ, em tự liệu mà làm. Bên anh đang bận, cúp máy đây."

Dứt lời, đầu dây bên kia đã ngắt kết nối.

Lục Kiến Lâm: "..."

Cậu ấy có cảm giác nếu không phải vì muốn hỏi thăm chị dâu, chắc anh trai còn chẳng gọi điện cho mình.

Thật ra cậu ấy cũng vừa mới đến thành phố Thanh Bắc thôi!

Thôi vậy, thức trắng cả đêm rồi, trước cứ tìm chỗ nào ngủ bù cái đã.

Tám rưỡi sáng, Cố Tiểu Khê tỉnh dậy, ra ngoài mua bữa sáng ở con phố trước bệnh viện. Ăn xong, cô còn mua thêm một phần cho Lục Kiến Lâm.

Đợi một lúc mà không thấy cậu ấy đến, nghĩ đến việc cậu ấy bận đến sáng chắc chắn đang ngủ, cô để lại một tờ giấy bên cạnh suất ăn rồi rời đi.

Hiện giờ cô chỉ còn 61 điểm công đức, phải tiếp tục cố gắng tích lũy thêm!

Trong vòng bảy ngày, cô nhất định phải nắm vững Thuật Lôi Bạo!

Ban đầu, cô định lên núi trồng cây, nhưng vừa bước ra khỏi bệnh viện thì tình cờ gặp viện trưởng Trần vừa trở về.

Hai người chạm mặt, đều có chút bất ngờ.

"Viện trưởng Trần!" Cố Tiểu Khê cười chào hỏi.

Viện trưởng Trần mỉm cười đáp lại: "Con bé này sao lại đến bệnh viện quân y vậy?"

"Cháu đến tìm Lục Kiến Lâm." Cố Tiểu Khê giải thích.

Viện trưởng Trần lập tức phản ứng lại: "Suýt thì ta quên mất, thằng nhóc Lục Kiến Lâm vừa được điều đến bệnh viện quân y của chúng ta. Đúng rồi, cháu định đi đâu đấy?"

Cố Tiểu Khê không thể nói mình định đi trồng cây, đành tìm một lý do: "Cháu định ra phố dạo một vòng, mua ít đồ ở cửa hàng cung tiêu."

Viện trưởng Trần thấy cô chỉ định đi mua đồ, không có việc gì quan trọng, liền nói: "Cô bé, ta đã xem kỹ các ca bệnh cháu khâu vết thương, tay nghề khâu vá của cháu rất tốt. Sắp tới ta có một ca phẫu thuật nối lại tay bị đứt, cháu có muốn vào xem không?"

Cố Tiểu Khê ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: "Là muốn cháu quan sát bác mổ ạ?"

Viện trưởng Trần gật đầu: "Đúng vậy. Cháu có nền tảng y học nhất định, tay nghề khâu vết thương nhanh nhẹn, linh hoạt, học thêm chút cũng không có hại. Cháu thấy sao?"

Ông cảm thấy cô bé này rất đáng để bồi dưỡng!

Cố Tiểu Khê không tiện từ chối lời đề nghị của viện trưởng Trần, do dự một chút rồi gật đầu.

"Được ạ, vậy cháu sẽ đến xem. Mong là sẽ không làm phiền bác."

"Không sao. Đi theo ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play