Chương 99: Thật Sợ Nhìn Một Cái Là Mất Người Luôn (1)

Viện trưởng Trần dẫn Cố Tiểu Khê vào phòng phẫu thuật, đích thân hướng dẫn cô cách chuẩn bị trước khi mổ.

Nhân lúc bệnh nhân chưa được đưa vào, ông giảng giải cho cô về cấu tạo của bàn tay, từ xương, gân đến mạch máu, vô cùng tỉ mỉ.

Cố Tiểu Khê có cảm giác mình hiểu được phần nào, nhưng vẫn hơi mơ hồ.

Mãi đến khi bệnh nhân bị máy cắt cỏ vô tình chém đứt tay được đưa vào phòng mổ, ca phẫu thuật chính thức bắt đầu, cô mới dần hiểu được những gì viện trưởng Trần đã nói trong quá trình ông thao tác.

Cô quan sát rất chăm chú, lắng nghe từng lời dặn dò, ngay cả phản ứng của bệnh nhân cũng để ý kỹ.

Khi ca phẫu thuật kết thúc, trời đã sang đầu giờ chiều.

Lúc nghỉ ngơi, viện trưởng Trần mời cô đến nhà ăn của bệnh viện dùng bữa, đồng thời hỏi cảm nhận của cô sau khi theo dõi ca mổ.

"Cô bé, sau khi xem ca phẫu thuật này, cảm giác thế nào?"

Cố Tiểu Khê gãi đầu ngượng ngùng: "Cảm thấy làm bác sĩ chẳng dễ chút nào."

Viện trưởng Trần bật cười: "Làm gì cũng không dễ cả. Nhưng xem ta phẫu thuật, chẳng phải cháu thấy kỹ thuật khâu của mình còn giỏi hơn ta sao?"

Cố Tiểu Khê thành thật gật đầu: "Đúng vậy, nếu chỉ đơn thuần là khâu vết thương, cháu cũng không tệ lắm. Nhưng nối lại tay đứt thì không đơn giản. Không biết y thuật, chỉ biết khâu thôi cũng chẳng làm được."

Viện trưởng Trần gật gù: "Vậy cô bé có muốn học y không?"

Ông cảm thấy cô nhóc này hoàn toàn có thể trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc trong tương lai.

Cố Tiểu Khê im lặng một lúc rồi mới nói: "Cháu muốn học, nhưng cũng hơi mâu thuẫn, vì thật ra cháu không có ý định trở thành bác sĩ."

Dựa vào những gì đã trải qua trong hai kiếp trước, cô thực sự không thích bệnh viện, cũng chẳng muốn đến bệnh viện.

Viện trưởng Trần ôn tồn nói: "Dù không có ý định theo ngành y, nhưng cháu vẫn có thể học được kỹ thuật khâu tốt như vậy, chứng tỏ cháu có năng khiếu."

Nói đến đây, ông dừng lại một chút rồi tiếp lời: "Lục Kiến Sâm là một quân nhân rất xuất sắc, nhưng cũng từng bị thương không ít lần, số lần đến bệnh viện quân đội lại càng nhiều. Nếu cháu muốn, mỗi thứ Hai và thứ Bảy có thể đến bệnh viện quân đội tìm ta, quan sát phẫu thuật, học hỏi thêm một chút. Sau này cũng sẽ có ích cho cháu."

Trực giác của ông mách bảo, nếu cô nhóc này chịu dốc lòng học tập, nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.

Còn về việc không có hứng thú với ngành y, thì sở thích hoàn toàn có thể bồi dưỡng được.

Ban đầu, Cố Tiểu Khê định từ chối, nhưng câu nói cuối cùng của viện trưởng Trần về Lục Kiến Sâm khiến cô im lặng.

Lục Kiến Sâm là quân nhân, tỷ lệ bị thương khi làm nhiệm vụ rất cao.

Nếu cô có đủ khả năng giúp đỡ anh ấy khi cần thiết, thì chẳng phải có thể giống lần này, trở thành một dạng "bác sĩ quân y" sao?

Nghĩ đến đây, cô lập tức gật đầu: "Vậy sau này, mỗi thứ Hai và thứ Bảy cháu sẽ đến bệnh viện quân y học."

Viện trưởng Trần nheo mắt cười sảng khoái: "Được. Vậy ta sẽ tìm cho cháu vài cuốn sách y học cơ bản, lúc đó mang về nhà đọc nhé."

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vâng. Cháu nhất định sẽ học nghiêm túc."

Thế là hai người đạt thành thỏa thuận, một người sẵn lòng phá lệ dạy, một người cũng quyết tâm học tập.

Sau khi rời nhà ăn bệnh viện, nhìn đồng hồ, Cố Tiểu Khê nhận ra không còn đủ thời gian để bắt xe lên núi trồng cây nữa, bèn dạo phố một chút.

Không biết sao, cô lại đi đến khu vực xưởng dệt.

Có lẽ vì vụ tai nạn tối qua, hôm nay xưởng dệt được nghỉ làm.

Lúc đi ngang qua, cô chỉ nghe thấy ông cụ gác cổng đang than thở với ai đó: "Đống bông tốt như vậy mà bị ngấm nước, co rút thành từng cục, lại còn lẫn cả nước bẩn, chẳng thể bán được nữa. Dù có bán ra thì giá cũng bị ép xuống tận đáy. Ta nghe giám đốc nhà máy nói, số vải bị ngấm nước đó cũng phải bán rẻ, thậm chí không cần phiếu vải. Không chừng, tháng sau tiền lương của công nhân cũng không trả nổi."

Nghe vậy, mắt Cố Tiểu Khê sáng lên. Bông có bị ngấm nước hay không, đối với cô mà nói chẳng ảnh hưởng gì cả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play