Chương 97: Cuối Cùng Cũng Đợi Được Chị (1)

Khi xe đến Bệnh viện Quân khu Thanh Bắc, thời gian đã là 1 giờ 30 sáng.

Lúc Cố Tiểu Khê xuống xe, Tiểu Từ hỏi: "Chị dâu, giờ muộn rồi, bọn em có cần vào cùng chị tìm người không?"

Cố Tiểu Khê mỉm cười, lắc đầu: "Không cần đâu. Hôm nay cảm ơn các anh nhé. Tôi vào hỏi thăm là được rồi, mọi người về cẩn thận!"

"Vậy chị dâu, tạm biệt nhé!" Tiểu Từ vẫy tay chào cô.

Cố Tiểu Khê cũng vẫy tay đáp lại: "Tạm biệt!"

Tiểu Từ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định chờ đến khi thấy cô đi vào bệnh viện rồi mới lái xe rời đi.

Ban đầu, Cố Tiểu Khê nghĩ rằng đã khuya thế này, bệnh viện quân khu chắc sẽ không quá đông người. Nhưng thực tế lại khác hẳn, không chỉ bệnh nhân nhiều mà các bác sĩ cũng bận rộn hơn hẳn.

Cô đứng trong sảnh bệnh viện một lúc, tình cờ nghe được một tin tức.

Xưởng dệt Thanh Bắc bị ngập nước vào buổi tối, công nhân phải cấp tốc cứu hàng hóa, nhưng một trong những xưởng sản xuất đột nhiên sập xuống, khiến không ít người bị thương. Những ca bị thương nặng phần lớn đều được đưa đến bệnh viện quân khu.

Cố Tiểu Khê do dự không biết nên tìm y tá hỏi thăm Lục Kiến Lâm ở đâu, hay nên tìm một nhà trọ nghỉ tạm trước, thì bỗng nhiên một giọng nam trầm ấm vang lên phía sau: "Chị dâu?"

Cố Tiểu Khê hơi sững lại, quay người lại.

Trước mặt cô là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, ngũ quan có vài phần giống với Lục Kiến Sâm, đang bước về phía cô.

Cô chớp mắt: "Em là Lục Kiến Lâm?"

Lục Kiến Lâm nhìn cô gái nhỏ trước mặt, dáng vẻ không khác gì trong ảnh. Cậu ấy mỉm cười, gật đầu: "Phải. Sau 11 giờ đêm, cứ nửa tiếng em lại ra ngoài xem một lần. Cuối cùng cũng đợi được chị!"

Cố Tiểu Khê áy náy cười: "Đường vào thành phố Thanh Bắc bị tắc, nên chị đến muộn một chút. Làm phiền em rồi!"

Lục Kiến Lâm thấy cô khách sáo như vậy, khóe môi khẽ cong lên: "Không phiền đâu! Tối nay bệnh viện đông bệnh nhân, em cũng đang giúp một tay. Chị dâu cứ tạm nghỉ ở phòng dành cho nhân viên đi, sáng mai em đưa chị về ký túc xá của em."

"Ừm. Em cứ làm việc đi, em chỉ cần nói phòng ở đâu, chị tự đi được."

Lục Kiến Lâm cảm thấy để chị dâu tự đi một mình cũng không tiện lắm, bèn gọi một y tá đến dẫn đường.

Cố Tiểu Khê thực ra đã khá mệt, nên cũng không khách sáo nữa mà theo y tá rời đi.

Trên đường, cô y tá luôn liếc nhìn Cố Tiểu Khê, đến khi đưa cô đến cửa phòng nghỉ thì không kìm được mà hỏi: "Chị là người yêu của bác sĩ Lục à?"

Cố Tiểu Khê sững người, vội xua tay: "Không, không phải! Tôi là chị dâu của cậu ấy, còn là vợ lính nữa. Hôm nay đến muộn như vậy là do tôi tạm thời từ vùng thiên tai đến đây, không kịp về doanh trại, nên chồng tôi bảo tôi đến bệnh viện tìm cậu ấy."

Cô không thể để người trong bệnh viện hiểu lầm, càng không muốn gây phiền phức cho Lục Kiến Lâm!

Nghe vậy, cô y tá như trút được gánh nặng, thái độ với Cố Tiểu Khê cũng tốt hơn hẳn.

"Trong phòng nghỉ chỉ có một chiếc giường tạm, nhưng có chăn gối đầy đủ. Khu rửa mặt nằm ở góc hành lang, chỗ đó có nước nóng. Nhà vệ sinh cũng ở cùng hướng đó, đi đến cuối hành lang là thấy."

"Được rồi, cảm ơn cô nhé!" Cố Tiểu Khê lễ phép nói.

"Không có gì đâu! Giờ bệnh viện nhiều bệnh nhân, có lẽ bác sĩ Lục phải đến sáng mai mới có thời gian nói chuyện với chị được!"

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Không sao, cứu người quan trọng hơn! Mọi người vất vả rồi!"

Cô y tá rời đi, còn Cố Tiểu Khê thì đến phòng rửa mặt.

Trong gian hàng không gian của cô có sẵn chậu và thùng, nên cô lấy một cái thùng ra, hứng nước nóng rồi pha thêm nước lạnh để tắm qua một lượt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play