Chương 87: Em Nhặt Được Tiền Rồi (1)
Sau bữa trưa, Lục Kiến Sâm chỉ nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng rồi lại dẫn đội rời đi.
Cố Tiểu Khê tiếp tục công việc phơi lúa từ sáng.
Đến ba giờ chiều, trời lại chuyển âm u, có vẻ sắp mưa.
Cô cùng dân làng nhanh chóng thu dọn lúa vào kho.
Xong việc, cô chẳng còn gì làm nữa. Thấy một ông lão đang ngồi dưới gốc cây đan giỏ tre, cô liền tiến lại, tò mò quan sát.
Ông lão thấy cô có vẻ thích thú, cười nói: "Nếu muốn học, ta có thể dạy cho cháu."
"Thật ạ? Vậy thì cháu cảm ơn ông nhiều!" Cố Tiểu Khê lập tức lễ phép học hỏi.
Phùng Hà thấy cô đang học đan giỏ tre thì chỉ cười lắc đầu, rồi đi tìm các chị em trong làng tám chuyện.
Thế nhưng, khi quay lại, chị ấy ngỡ ngàng phát hiện trong tay Cố Tiểu Khê đã có một chiếc giỏ tre nhỏ xinh, thậm chí còn tinh tế hơn cả của ông lão.
Phùng Hà không nhịn được cảm thán, bước đến cười nói: "Tiểu Khê, em đúng là khéo tay quá!"
Ông lão cũng gật gù: "Cô gái này thông minh thật đấy, học cái gì cũng rất nhanh."
Cố Tiểu Khê khiêm tốn cười: "Cũng nhờ ông dạy tốt, cháu mới có thể nhanh chóng hiểu được."
Ông lão bật cười. Ông đã dạy không biết bao nhiêu người, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một cô gái học nhanh đến vậy, lại còn biết suy luận mở rộng.
Sau khi hoàn thành một giỏ tre và một giỏ đựng lớn, dưới sự hướng dẫn của ông lão, Cố Tiểu Khê tiếp tục học đan rổ.
Hết nguyên liệu, ông lão còn dẫn cô đi chặt tre.
Cứ thế, cô vô tình học được cả một nghề đan lát từ ông.
Thấy cô ham học, ông cũng không giấu nghề, tận tâm chỉ dạy từng chút một.
Buổi tối, cơn mưa ngớt từ sáng lại lất phất rơi xuống. Dù không lớn, nhưng cứ tí tách suốt khiến người ta khó chịu.
Cố Tiểu Khê ăn bánh bao hai loại bột do chị Phùng Hà mang đến, sau đó ngồi trong lều nghỉ ngơi.
Trời mưa, mặt đất hơi ẩm ướt, cô lặng lẽ hong khô rồi lấy một bó rơm từ phòng trưng bày sản phẩm mới trải xuống đất.
Ngồi nghe tiếng mưa một lúc, cô thấy chán bèn lấy rơm ra đan thử.
Vừa làm xong một cái giỏ nhỏ bằng rơm, cô liền phát hiện cửa hàng kỹ năng có thêm kỹ năng mới.
[Kỹ năng: Bậc Thầy Đan Lát (cần tiêu hao 2 điểm công đức). ]
Lúc sáng, cô kiếm được đúng hai điểm công đức nhờ sửa máy xay lúa và máy kéo. Giờ dùng xong, công đức của cô lại về 0.
Cố Tiểu Khê có linh cảm hệ thống đổi cũ lấy mới không bao giờ muốn cô để điểm công đức qua đêm!
Nhưng mà, có rảnh cũng chẳng làm gì, Lục Kiến Sâm vẫn chưa về, cô tiếp tục đan rơm giết thời gian.
Không ngờ, sau khi kích hoạt kỹ năng đan lát, cô lại đan được một tấm chiếu rơm phẳng phiu, đều đặn như hàng thủ công chuyên nghiệp.
Trải chiếu lên lớp rơm, cô lại đan thêm một đôi dép rơm.
Mang thử, thấy đi không đau chân, làm dép đi trong lều cũng được, thế là cô tiếp tục đan giày cho nam.
Không biết kích cỡ chân của Lục Kiến Sâm, cô bèn ước lượng, rồi làm đủ các size, tổng cộng mười đôi.
Mải miết đan đến mười giờ tối vẫn chưa thấy Lục Kiến Sâm về, cô đành đi ngủ trước.
Mãi đến một giờ sáng, Lục Kiến Sâm mới vất vả đội mưa trở về.
Thấy cô gái nhỏ đã ngủ say, anh cố gắng giữ động tác nhẹ nhàng.
Người mang theo hơi lạnh và ẩm ướt, anh không dám đến quá gần cô.
Khi ánh mắt lướt qua tấm chiếu trên đất và một đống dép rơm bên cạnh, tim anh bỗng mềm nhũn.
Thấy mấy đôi dép đủ kích cỡ, anh lập tức chọn một đôi vừa chân mình, còn lại đem phát cho mọi người.
Lần này ra ngoài, rất nhiều chiến sĩ bị ướt hết quần áo và giày dép. Khi trở về doanh trại, ai nấy đều tất bật hong khô đồ đạc.
Thấy Lục Kiến Sâm đột nhiên mang giày ra phát cho mọi người, ai nấy đều vô cùng bất ngờ.