Chương 88: Em Nhặt Được Tiền Rồi (2)
Nhưng vì biết chị dâu đã ngủ rồi, nên tất cả đều nói chuyện rất khẽ.
"Các cậu tự chia nhau mà dùng, thay phiên nhau đi!" Lục Kiến Sâm ném đống giày xuống rồi quay về lều.
Trời đổ mưa, nhiệt độ hạ thấp dần, anh không nỡ để cô bé kia phải chịu khổ thêm nữa.
Hôm sau.
Tiểu đoàn Một rời khỏi ngôi làng, tiến đến đội sản xuất kế bên.
Chưa kịp tới nơi, Cố Tiểu Khê đã gặp một chuyện tốt. Rất nhiều vật tư bị lũ cuốn trôi đã mắc kẹt ở một khe núi gần đó.
Một số dân làng dậy sớm đã tự tổ chức lại để nhặt nhạnh những thứ còn dùng được.
Cố Tiểu Khê liền tham gia cùng họ một cách tự nhiên.
Vật đầu tiên cô nhặt lên là một chiếc áo nhỏ cỡ trẻ hai, ba tuổi, tuy không mới, dính đầy bùn đất nhưng không bị rách hỏng.
Thấy có một vũng nước gần đó, cô bước tới giặt sơ rồi cho vào chiếc giỏ tre đang cầm trên tay.
Lợi dụng lúc không ai chú ý, cô lặng lẽ ném chiếc áo vào kho đồ cũ rồi đổi lấy một cái mới tinh.
Sau đó, cô tiếp tục nhặt được vài bộ quần áo, thậm chí có cả một chiếc giày vải nam bị lẻ.
Cố Tiểu Khê đem quần áo giặt sạch, những bộ quá cũ nát thì cô đổi mới bằng kho đồ cũ, còn bộ nào còn mặc được thì giữ lại.
Chiếc giày lẻ kia, ban đầu cô định tạm thời để trong phòng trưng bày sản phẩm mới, đợi khi nào tìm được chiếc còn lại thì lấy ra.
Không ngờ, phòng trưng bày lại cho cô ba lựa chọn kỳ lạ:
1. Một đôi giày trẻ em cùng kiểu, cỡ giày đúng bằng một nửa chiếc giày nam kia.
2. Hai đôi giày trẻ em mini, cỡ bằng một nửa đôi giày trẻ em trước đó.
3. Ba đôi giày tí hon để làm đồ chơi? Cỡ giày vẫn tiếp tục thu nhỏ một nửa.
Cố Tiểu Khê nhìn mà phì cười, cuối cùng cô chọn phương án đầu tiên, một đôi giày trẻ em cỡ hai mươi, vì loại này có nhiều người mang được hơn.
Đang bận rộn, Lục Kiến Sâm vô tình nhìn sang, trông thấy cô bé cười tươi, khóe môi anh cũng vô thức nhếch lên.
Cô bé này, hình như rất thích nhặt đồ thì phải!
Một lát sau, Cố Tiểu Khê đào bới trong bùn và lôi ra một chiếc khăn tay bị buộc chặt.
Nhìn lớp dây thắt nút chằng chịt, cô đoán bên trong có thứ gì đó. Thử gỡ ra nhưng thấy mất công quá, cô dứt khoát ném luôn vào kho đồ cũ.
Ngay sau đó, phòng trưng bày sản phẩm mới liền xuất hiện một chiếc khăn tay trắng tinh, hai chiếc vòng ngọc trong suốt, bảy đôi bông tai cẩm thạch tinh xảo, cùng hai chuỗi vòng tay bằng cẩm thạch hảo hạng.
Cố Tiểu Khê cảm thấy hôm nay vận may của mình thật sự quá tốt!
Những thứ này bây giờ không thể đeo, mang ra cũng chẳng khác gì rước họa vào thân. Nhưng nếu đã là cô nhặt được, vậy thì đương nhiên thuộc về cô!
Có lẽ vận may đang đến, cô tiếp tục lục lọi trong bùn đất và bất ngờ tìm thấy một túi vải rách chứa đầy tiền mặt.
Một xấp tiền dày cộp, vo thành một cục, chắc cũng phải vài trăm tệ.
Cô ngẩn người, rồi nhanh chóng đem ra bờ suối, dùng Thuật Thanh Lọc rửa sạch.
Phát hiện có tờ đã mục rách không thể cứu vãn, cô thở dài, lặng lẽ đổi chúng thành tiền mới, sau đó làm ướt lại rồi gọi Lục Kiến Sâm.
"Lục Kiến Sâm, mau lại đây! Em nhặt được tiền này! Cả một xấp luôn!"
Ngọc ngà châu báu thì cô có thể giữ riêng, nhưng số tiền này, cô không định lấy làm của riêng mình.
Bây giờ dân làng đang khốn khổ vì thiên tai, có số tiền này, ít nhất họ cũng có chút hy vọng.
Tiếng gọi của cô thu hút không chỉ Lục Kiến Sâm mà cả đám chiến sĩ gần đó và cả những dân làng ở xa cũng chạy ùa đến.
Khi nhìn thấy cả xấp tiền ướt sũng, tất cả đều sững sờ.
"Số của chị dâu may mắn quá rồi đi!" Một chiến sĩ thốt lên kinh ngạc.