Chương 86: Anh Nuôi Được Cô (2)
Sao lại có người dùng dao thành thạo đến mức này chứ?
Phùng Hà cảm thấy, chị ấy chỉ mới ngẩn người một chút mà con cá đã được xử lý xong.
Nhìn lại đống cá phi lê, lát nào lát nấy đều mỏng tang, đều tăm tắp, trông cực kỳ đẹp mắt!
Cố Tiểu Khê cũng khá hài lòng với thành quả của mình, quay sang nói với Phùng Hà: "Chị dâu, mình làm cháo cá phi lê đi! Phần đầu cá với phần thịt dư ra, mình nấu chung với cà tím, làm món lẩu cá trê hầm cà tím nhé?"
Phùng Hà ngơ ngác gật đầu: "Được, nghe em hết!"
Nhìn dáng vẻ Cố Tiểu Khê nấu cháo, chị ấy cứ có cảm giác hôm nay kiểu gì cũng được ăn một bát cháo ngon.
Mà thực tế cũng chứng minh điều đó!
Ba mươi phút sau, khi húp miếng cháo đầu tiên, Phùng Hà cảm giác vị ngọt thanh của cá như tan chảy trên đầu lưỡi.
Từ trước đến giờ chị ấy chưa từng ăn món cháo nào ngon đến vậy!
Sau này về nhà, nhất định chị ấy cũng phải học nấu món này!
Lúc đại đội một quay về, từ xa đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.
Về đến doanh trại, nghe tin vợ của doanh trưởng nấu cháo cá phi lê, ai nấy đều duỗi cổ hóng hớt.
Người đứng gần còn hít hà không ngừng, nuốt nước miếng ừng ực.
Cố Tiểu Khê thấy Lục Kiến Sâm đến, lập tức đưa cho anh một bát cháo đã múc sẵn từ trước.
"Trưởng thôn cho em hơn hai cân gạo mới, em mang đi nấu cháo hết rồi. Không đủ để chia đều cho mọi người, mọi người chỉ nếm thử một chút thôi nhé!"
Lục Kiến Sâm thấy mình được đặc biệt ưu ái, trong mắt thoáng qua tia ấm áp, giọng dịu dàng hỏi: "Em ăn chưa?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Em với chị Phùng Hà ăn ngay khi vừa nấu xong, ngon lắm!"
Đúng vậy, cô đã ăn trước rồi. Vì cô quá tò mò muốn biết cháo nấu bằng kỹ năng nấu cháo sơ cấp thì sẽ có vị gì.
Mà không ngờ, nó lại ngon đến thế!
Cháo mềm dẻo thơm lừng, thịt cá thì tươi ngọt, ăn xong không chỉ dư vị còn đọng lại mà còn ấm bụng vô cùng.
Lục Kiến Sâm nếm thử một thìa, nhẹ gật đầu: "Ngon!"
Cố Tiểu Khê nhìn quanh, không thấy anh trai mình đâu, bèn hỏi: "Anh trai em không về chung với mọi người à?"
Lục Kiến Sâm uống một ngụm cháo, đáp: "Không có phúc hưởng thụ đâu, anh ấy đưa một thương binh đến bệnh viện rồi."
Cố Tiểu Khê cũng thấy anh trai mình đúng là xui xẻo, bèn nói tiếp: "Trong nồi vẫn còn lẩu cá trê hầm cà tím, anh thử xem!"
"Được!"
Món do vợ nhỏ nấu, đương nhiên Lục Kiến Sâm không thể bỏ lỡ. Nhưng vì đã có cháo cá phi lê rồi nên anh chỉ nếm thử một chút, phần còn lại để mọi người chia nhau.
Thấy cháo cá phi lê không đủ chia, các chiến sĩ liền san sẻ nhau mà ăn.
Những người tinh mắt hơn thì nhanh chân chạy đến bếp ăn lấy bánh bao với cơm khoai lang, sau đó quay lại tranh phần lẩu cá trê hầm cà tím.
Lý Khôn ăn mà hài lòng hết sức, không nhịn được mà cảm thán: "Nếu chị dâu mà làm việc trong bếp ăn của quân khu thì tốt biết bao!"
Lập tức có người hùa theo: "Đúng đấy! Chị dâu nấu ăn ngon quá!"
Lục Kiến Sâm liếc mắt một cái, bình thản nói: "Không đi!"
Vợ anh không thích nấu ăn đâu, thỉnh thoảng làm một bữa thì được, chứ đi làm ở bếp ăn quân khu thì khỏi nghĩ, anh có thể nuôi cô mà!
Cố Tiểu Khê cũng không có ý định làm việc ở bếp ăn, nghe Lục Kiến Sâm nói vậy, cô cũng gật đầu phụ họa: "Đúng, không đi!"
So với nấu cơm, cô thích làm bánh hơn, mà cũng thích ăn bánh hơn nữa!
Chỉ là, thời đại này không đủ nguyên liệu và điều kiện để làm những món tinh xảo như thế.
Lý Khôn thấy chị dâu không muốn đi bếp ăn quân khu cũng không thất vọng lắm. Trong đầu cậu ta đã có tính toán khác: sau này cứ bám lấy liên trưởng Cố cho thân thiết, có cơ hội thì sang nhà doanh trưởng ăn chực!