Chương 85: Anh Nuôi Được Cô (1)
Một bác gái đứng bên cạnh nghe thấy câu này, liền lên tiếng bênh vực Cố Tiểu Khê: "Cô gái này vừa mới giúp sửa máy xay lúa cho làng chúng tôi xong đấy!"
Người kia cười nhạt: "Máy xay lúa bị ngâm nước, không cần sửa gì nhiều, hong khô là được. Nhưng cái máy kéo này thì khác."
Bác gái vẫn lạc quan: "Nhỡ đâu sửa được thì sao!"
Dù sao cũng hỏng rồi, thử sửa cũng chẳng mất gì!
Người lính kia còn định nói gì thêm thì một chiến sĩ khác chạy tới báo cáo: "Phó doanh Mạc, doanh trưởng Lục đang ở thung lũng phía bắc thu hoạch gấp!"
Cố Tiểu Khê đang bận rộn, nhưng khi nghe thấy ba chữ "doanh trưởng Lục", cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Nhìn thấy phó doanh Mạc, cô nhanh chóng lục lại trong đầu những gì Lục Kiến Sâm cùng hai chị dâu từng kể về mối quan hệ trong quân đội. Chẳng mấy chốc, cô nhớ ra: đây chính là chồng của Lưu Mỹ Hoa, phó doanh trưởng doanh bốn.
Mạc Đức Sinh thấy Cố Tiểu Khê nhìn mình, liền nghiêm giọng: "Cô là vợ lính, lại không phải thợ sửa máy chuyên nghiệp, không thể lấy tài sản của nhân dân ra làm trò thử nghiệm. Một chiếc máy kéo gánh vác bao nhiêu công sức và hy vọng của nông dân, cô đang phá hoại."
Cố Tiểu Khê chẳng buồn nghe ông ta thao thao bất tuyệt, cúi đầu tiếp tục sửa chữa.
Mạc Đức Sinh thấy cô không để lời mình vào tai, trong lòng khó chịu, liền bước nhanh tới.
Ông ta đứng bên cạnh máy kéo, định lên tiếng răn dạy, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Cố Tiểu Khê ra hiệu cho trưởng thôn.
"Trưởng thôn, sửa xong rồi! Ông gọi người thử máy xem có vấn đề gì nữa không."
Trưởng thôn chẳng quan tâm Mạc Đức Sinh là quan chức gì, vội kéo một thanh niên ra khỏi đám đông: "Đại Cương, lên lái thử xem!"
"Được! Để cháu thử!" Đại Cương nhanh chóng bước tới, tiện tay đẩy Mạc Đức Sinh qua một bên: "Tránh ra, đừng cản đường tôi!"
Mạc Đức Sinh tức nghẹn, không nói nổi lời nào.
Đám người ở thôn này đúng là chẳng có chút hiểu biết gì cả!
Máy kéo không phải loại máy móc bình thường, đâu phải ai cũng sửa được. Ngay cả ở trạm cơ giới, không phải ai cũng có thể sửa được máy kéo đâu!
Ông ta muốn nhìn xem liệu vợ của Lục Kiến Sâm có thực sự sửa được không, hay lát nữa lại bị vả mặt.
Đang nghĩ đến cảnh Cố Tiểu Khê xấu hổ vì sửa không được, định bụng lúc đó sẽ lên lớp cho cô một bài học chính trị, thì đột nhiên...
"Phạch phạch phạch phạch..."
Máy kéo nổ máy, vận hành trơn tru.
Dân làng nghe tiếng động cơ vang lên, vui mừng nhường đường.
Đại Cương lái máy kéo đi xa chừng năm mươi mét, sau đó dừng lại, hưng phấn vẫy tay với trưởng thôn: "Trưởng thôn, được rồi! Máy kéo sửa xong rồi! Chạy ngon lắm..."
Trưởng thôn vui sướng vô cùng, quay sang cảm ơn Cố Tiểu Khê: "Cô gái, cảm ơn cháu nhiều lắm! Cháu đúng là công thần của làng chúng tôi!"
Cố Tiểu Khê khiêm tốn xua tay: "Không có gì đâu ạ, máy hỏng cũng không nặng lắm, dễ sửa thôi."
Mạc Đức Sinh: "..."
Nhìn Cố Tiểu Khê được dân làng coi như khách quý, ông ta nghiến răng, quay người bỏ đi.
Lục Kiến Sâm đúng là vận may quá tốt! Nhiệm vụ lần trước nguy hiểm vậy mà anh cũng tránh được, giờ còn cưới được một cô vợ trẻ trung xinh đẹp, lại còn biết sửa máy kéo!
Cố Tiểu Khê trở lại sân phơi lúa trong thôn, dân làng đã hoàn toàn coi cô như người một nhà, trò chuyện thân thiết.
Buổi trưa, trưởng thôn đặc biệt mang đến cho cô hai cân gạo mới xay cùng một con cá trê béo ngậy nặng tận ba cân.
Một bác gái còn mang tới hai quả cà tím cùng một bát dưa muối.
Cố Tiểu Khê cũng muốn thử tay nghề nấu nướng của mình, liền rủ Phùng Hà cùng nấu cháo cá.
Phùng Hà phụ trách nhóm lửa, vo gạo, còn cô thì xử lý cá.
Lúc quay đầu lại, Phùng Hà sững sờ nhìn động tác cầm dao của cô.