Chương 69: Những Gì Em Đưa, Anh Đều Thích (1)
Lục Kiến Sâm sải bước về phía cô gái nhỏ của mình, đưa hộp cơm vẫn còn nóng vào tay cô.
"Em chưa ăn cơm đúng không?"
Cố Tiểu Khê ngước mắt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Lục Kiến Sâm nhẹ giọng giải thích: "Nhiệm vụ của bọn anh hoàn thành sớm, nhưng bên huyện An Thủy vẫn cần cứu viện, nên bọn anh trực tiếp qua đây luôn."
Cố Tiểu Khê tò mò: "Thế sao anh biết em ở đây?"
Anh chưa về đơn vị mà đã biết cô đang ở đâu?
Lục Kiến Sâm đưa tay xoa đầu cô, cười khẽ: "Người của tiểu đoàn ba đang làm nhiệm vụ ở đây, họ trông thấy em."
Anh còn biết cô gái nhỏ của mình làm rất tốt việc sát trùng, băng bó và khâu vết thương, được rất nhiều người khen ngợi!
"Ăn cơm trước đi!" Lục Kiến Sâm nhắc nhở.
Cố Tiểu Khê đẩy hộp cơm về lại tay anh: "Anh chắc chắn chưa ăn đúng không? Anh ăn đi! Em vừa ăn bánh bao với sữa lúa mạch rồi."
Hơn nữa, xung quanh còn có nhiều chị dâu đang ở đây, một mình cô ăn thì thật ngại.
Lục Kiến Sâm như đoán được suy nghĩ của cô, bèn quay sang nói với những người vợ lính khác: "Khu vực bị thiên tai nhiều, lương thực cũng bị cuốn trôi khá nhiều, củi khô cũng không có, đội hậu cần gặp chút khó khăn. Nhưng lúc nãy tôi đến đây, họ đã chuẩn bị mang cơm qua khu trại y tế rồi."
Lý Quế Phân cười sảng khoái: "Không sao cả. Chúng tôi vẫn chưa đói. Hai người cứ ăn đi!"
Nhìn là biết vị đại đội trưởng này chắc chắn chưa ăn gì, vậy mà lại đem đồ ăn tới cho vợ trước.
Những người khác cũng cười mà không nói gì thêm.
Lý Minh đứng một bên, có chút phiền muộn. Sao những cô gái xinh đẹp, hoặc là không để tâm đến ai, hoặc là đã có chủ hết rồi?
Anh ta biết rõ danh hiệu "Lục Diêm Vương" của Lục Kiến Sâm từ đâu mà có, vì thế lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn Cố Tiểu Khê lâu thêm chút nào, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Trong khi đó, Phó Dao, người tự cho là vừa trải qua một cú sốc tình cảm, lại nhìn theo bóng dáng Cố Tiểu Khê rời đi cùng Lục Kiến Sâm mà đầy căm hận.
Tại sao?
Tại sao người đàn ông đó chỉ nghỉ phép có mấy ngày mà đã kết hôn rồi?
Nhưng ngay từ lúc Lục Kiến Sâm đối xử lạnh nhạt với Phó Dao, Cố Tiểu Khê đã không còn quan tâm đến cô ta nữa.
Nhìn vào hộp cơm của Lục Kiến Sâm, cô ngạc nhiên khi thấy bên trong có một nửa là cơm khoai lang, nửa còn lại là cơm chiên trứng.
Lục Kiến Sâm nhẹ giọng nói: "Cơm khoai lang là do đội hậu cần nấu, còn cơm chiên trứng là anh trai em nhặt trứng chim về làm. Em thử xem."
Cố Tiểu Khê thấy lòng ấm áp, thử hai miếng cơm chiên trứng, rồi ăn thêm hai miếng cơm khoai lang, sau đó đặt đũa xuống.
"Anh ăn đi! Tối nay anh còn nhiệm vụ không?"
"Anh có bốn tiếng nghỉ ngơi."
Cố Tiểu Khê khẽ thở dài: "Chỉ có bốn tiếng, anh không mau ăn xong rồi nghỉ ngơi đi?"
"Được!" Lục Kiến Sâm mỉm cười, ngoan ngoãn ăn cơm.
Thật ra anh chỉ muốn tranh thủ gặp cô, sợ cô ở đây chưa quen, sợ cô không thoải mái, sợ cô chịu ấm ức.
Sau khi ăn xong, anh không lập tức rời đi mà ngồi cạnh cô bên ngoài lều trại.
Cố Tiểu Khê nhìn về phía khu vực trưng bày đồ dùng cứu trợ, phát hiện trong đó chỉ có vài viên kẹo sữa Đại Bạch Thố.
Cô lấy kẹo ra, bóc một viên nhét vào miệng Lục Kiến Sâm, rồi bỏ phần còn lại vào túi áo anh.
Lục Kiến Sâm có chút bất đắc dĩ, lấy kẹo ra nhét lại vào túi cô: "Để em ăn đi."
"Anh không thích ăn kẹo à? Nếu anh không thích thì đưa cho anh trai em vậy." Cố Tiểu Khê lại nhét kẹo vào tay anh.
Cô thầm quyết định sau này phải chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn để trong khu trưng bày.
Lục Kiến Sâm nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng trầm ấm: "Anh không phải không thích. Những gì em đưa, anh đều thích."
Cố Tiểu Khê khẽ nhướng mày: "Vậy anh mau đi nghỉ đi! Phải nghỉ ngơi đủ thì mới có sức làm việc."