Chương 70: Những Gì Em Đưa, Anh Đều Thích (2)

Lục Kiến Sâm dù không muốn rời đi, nhưng đêm xuống nhiệt độ rất thấp, anh sợ cô ngồi lâu bên ngoài sẽ bị lạnh, nên gật đầu: "Vậy anh đi đây! Em nhớ chăm sóc bản thân. Nếu mai mấy chị dâu về khu gia đình, em cũng về cùng họ."

"Vâng." Cố Tiểu Khê thuận miệng đáp.

Không lâu sau khi Lục Kiến Sâm rời đi, cuối cùng đội hậu cần cũng mang thức ăn đến khu trại y tế.

Cố Tiểu Khê không thấy đói, bèn tìm một góc rồi gục xuống ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, có người nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.

Cố Tiểu Khê mơ màng dụi mắt rồi quay đầu lại.

Khi nhìn thấy Viện trưởng Trần cùng một nữ bác sĩ xa lạ, cô lập tức đứng dậy.

Viện trưởng Trần mỉm cười nói: "Đừng căng thẳng. Tôi đến đây là vì có nhiệm vụ tạm thời cho cô. Cô có thể tự xử lý những vết thương đơn giản và cũng rất cẩn thận. Vậy nên, cô đến doanh trại số một làm quân y vài ngày, được không?"

Cố Tiểu Khê hơi sững sờ: "Tôi có thể sao?"

Doanh trại số một... đó chẳng phải là doanh trại của Lục Kiến Sâm sao!

Viện trưởng Trần gật đầu: "Được. Bác sĩ Hứa Tịnh sẽ đi cùng cô, nhưng cô ấy phụ trách doanh trại số ba. Nếu có ca nào cô không xử lý được, cứ đưa sang chỗ cô ấy."

"Rõ, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" Cố Tiểu Khê thấy có bác sĩ khác đi cùng, trong lòng liền bớt lo lắng hơn.

Viện trưởng Trần mỉm cười, sau đó quay sang dặn dò Hứa Tịnh: "Cô chăm sóc cô nhóc này giúp tôi, cũng phải chú ý an toàn của mình đấy!"

Hứa Tịnh gật đầu: "Em biết rồi, thầy cứ yên tâm!"

Thế là, Cố Tiểu Khê đeo một túi thuốc nhỏ, cùng bác sĩ Hứa, dưới sự dẫn đường của một binh sĩ, rời khỏi doanh trại.

Lúc này cô mới nhận ra, chị dâu Quế Phân và chị dâu Phùng Hà cũng nhận nhiệm vụ, không còn ở trong doanh trại nữa.

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là 2 giờ 10 phút sáng.

Hứa Tịnh nhìn động tác của cô, nhẹ giọng nói: "Doanh trại số một và số ba sẽ tìm kiếm người mất tích ở khu vực gần đây. Chúng ta sẽ đóng quân ở trại tạm thời, cách nhau không xa. Nếu có chuyện gì, cứ gọi tôi. Đến nơi cô có thể nghỉ ngơi một lát."

Cố Tiểu Khê thấy giọng điệu cô ấy dịu dàng như vậy, bèn bắt chuyện đôi chút.

"Bác sĩ Hứa, trước đây cô cũng thường tham gia những nhiệm vụ này à?"

Hứa Tịnh mỉm cười: "Cũng từng tham gia, nhưng không thường xuyên. Đây là lần thứ hai thôi."

Nói đến đây, cô bất ngờ hỏi: "Tôi từng thấy vết khâu của cô, rất đẹp. Trong nhà cô có ai làm bác sĩ không?"

Cố Tiểu Khê cười khẽ: "Không có. Chỉ là từ nhỏ tôi hay ốm vặt, thường xuyên ra vào bệnh viện, nhìn thấy nhiều bác sĩ cứu chữa bệnh nhân. Có một vị đại phu lớn tuổi khâu vết thương rất đẹp, trông giống như bà ngoại tôi thêu thùa vậy, khéo tay lắm. Tôi thường đứng xem."

Hứa Tịnh nghe vậy, không nhịn được bật cười: "Vậy là cô có năng khiếu đấy."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đường, không cảm thấy xa chút nào. Đến 3 giờ 30 phút, họ tới một ngã ba.

Binh sĩ dẫn đường bảo họ đứng yên chờ một chút. Không lâu sau, bên đường phía trái có người chạy đến.

"Chị dâu, đi theo em! Doanh trại chúng ta ở bên này."

Cố Tiểu Khê nhìn kỹ, nhận ra là Lý Khôn, bèn nói với Hứa Tịnh bên cạnh: "Vậy chúng ta chia nhau ra nhé, lát nữa gặp lại."

"Đi đi!" Hứa Tịnh vẫy tay rồi rẽ sang bên phải.

Lý Khôn vừa đi vừa nói: "Chị dâu, doanh trưởng của chúng em dẫn người ra ngoài rồi, chị cứ nghỉ ngơi trước đi."

Cố Tiểu Khê gật đầu, thuận miệng hỏi: "Anh trai chị đâu?"

Lý Khôn ho nhẹ một tiếng: "Liên trưởng Cố cũng dẫn người đi tìm kiếm rồi."

Cố Tiểu Khê thấy cũng hợp lý nên không hỏi thêm.

Nhưng đến nơi, cô phát hiện trước mắt mình chỉ có một bãi đất trống và một căn lều dã chiến. Ngoài cô và Lý Khôn ra, chẳng còn ai khác.

Cô không biết phải nói gì nữa.

"Chị dâu, trong lều có giường xếp và một chiếc áo khoác quân đội. Chị cứ nghỉ ngơi đi, em sẽ canh chừng ngoài cửa."

Nhận được sự chăm sóc đặc biệt này, lòng Cố Tiểu Khê chợt thấy chua xót.

Vậy ra, Lục Kiến Sâm sợ cô không có chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng nên mới sắp xếp như thế này sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play