Chương 68: Người Phụ Nữ Này Đã Cứu Lục Kiến Sâm (2)

Chẳng lẽ là nói đến Lục Kiến Sâm?

Lý Minh cau mày, nhưng khi quay người lại, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh: "Không thấy."

Cố Tiểu Khê nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, quần lính xanh lá, cầm theo đèn pin đi tới.

Phía sau cô ta còn có một nam một nữ, cả hai đều đeo hộp cứu thương trên lưng.

Người phụ nữ cầm đèn pin bước vào trong lều, nhìn một vòng, sau đó quay sang một vợ lính trông lớn tuổi hơn hỏi: "Xin hỏi đây có phải lều phân phát suất ăn của hậu cần không?"

Vợ lính hờ hững đáp một câu: "Không phải."

"Vậy ở đâu?"

"Không biết!"

"Thế mấy người có thấy doanh trưởng Lục không?"

Vợ lính nghi ngờ nhìn cô ta: "Doanh trưởng Lục nào?"

Người phụ nữ nhếch môi cười: "Doanh trưởng của Tiểu đoàn Một, Lục Kiến Sâm. Mấy người có thấy anh ấy không?"

Vợ lính ngơ ngác quay đầu nhìn Cố Tiểu Khê.

Lý Quế Phân và Phùng Hà cũng đồng thời nhìn về phía cô.

Cố Tiểu Khê cúi đầu, dùng ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay, vẻ mặt không nói nên lời.

Lục Kiến Sâm đào hoa thật đấy!

Người phụ nữ thấy không ai trả lời mình mà tất cả lại đổ dồn ánh mắt về phía Cố Tiểu Khê, cô ta cũng không khỏi nhìn theo.

Vừa thấy rõ gương mặt Cố Tiểu Khê, đáy mắt cô ta liền lóe lên một tia ghen tị, sau đó liếc sang Lý Minh.

Người này có sở thích tán tỉnh các cô gái xinh đẹp, giờ đứng đây, chẳng lẽ là đã để mắt tới cô gái xinh đẹp kia?

Đang nghĩ ngợi thì dưới lều vọng lên một giọng nam trầm ấm dễ nghe.

"Viện trưởng Trần, vợ tôi đang ở lều phía trên à?"

Viện trưởng Trần bật cười sang sảng: "Hóa ra cô bé đó là vợ cậu à! Mắt nhìn cũng không tệ đấy!"

"Đúng vậy, mắt nhìn của tôi rất tốt." Lục Kiến Sâm nghiêm túc đáp.

Viện trưởng Trần không nhịn được cười thêm một trận: "Đi đi! Người ở trên kia kìa!"

Nghe thấy giọng của Lục Kiến Sâm, bước chân Cố Tiểu Khê vô thức tiến ra ngoài.

Nhưng có người còn nhanh hơn cô một bước, lao thẳng ra khỏi lều.

Sau đó, cô liền thấy Lục Kiến Sâm cầm một hộp cơm trong tay, bị người phụ nữ cầm đèn pin chặn lại.

Cố Tiểu Khê không biết nên diễn tả cảm giác của mình thế nào, chỉ biết bản thân dừng chân, lặng lẽ quan sát.

Lục Kiến Sâm có tầm nhìn ban đêm rất tốt, lúc này đã thấy được cô gái nhỏ của mình. Nhận ra có người chắn đường, anh nghiêng người lướt qua, định đi tiếp.

Thế nhưng, người phụ nữ kia lại một lần nữa cản lại, giọng điệu mang theo sự phẫn nộ và đau khổ: "Anh vừa nói gì? Anh có vợ rồi sao? Là ai?"

Đôi mắt Lục Kiến Sâm tối sầm, giọng nói lạnh lùng đến mức đáng sợ: "Cô là ai? Chuyện tôi có vợ có cần phải báo cáo với cô à?"

Người phụ nữ sững sờ, sau đó mất kiểm soát mà bật khóc: "Tôi là Phó Dao! Tôi là Phó Dao đây! Anh cố ý làm tôi bẽ mặt phải không? Tôi đã cứu anh rất nhiều lần, vậy mà anh lại không nhớ tôi sao? Lục Kiến Sâm, anh không có trái tim à?"

Cố Tiểu Khê nghe vậy, thoáng nheo mắt lại.

Người phụ nữ này từng cứu Lục Kiến Sâm?

Hơn nữa, còn rất nhiều lần?

Quan hệ sâu đến thế sao?

Lục Kiến Sâm từ xa đã cảm nhận được sự dao động trong cảm xúc của cô gái nhỏ nhà mình, trong lòng bỗng thấy khó chịu, càng thêm chán ghét người phụ nữ trước mặt.

"Cô bác sĩ này, bác sĩ quân y mỗi ngày chữa trị cho biết bao người, cô cũng hỏi tất cả đàn ông câu này à? Binh lính Tiểu đoàn Một của chúng tôi bị thương nhập viện, đa phần là do viện trưởng Trần đích thân phụ trách. Cô cứu tôi nhiều lần hồi nào?"

Sắc mặt Phó Dao lập tức tái nhợt, không nói nên lời.

Cố Tiểu Khê thầm thở dài trong lòng, ngôn ngữ đúng là một môn nghệ thuật.

Suýt chút nữa cô đã tin lời người phụ nữ này rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play