Chương 67: Người Phụ Nữ Này Đã Cứu Lục Kiến Sâm (1)

Lý Quế Phân đưa cho cô một cái bánh bao, hạ giọng nói: "Em mang cháo đến, bọn chị đã chia cho mấy cụ già và trẻ nhỏ bị thương rồi. Giữ lại cho em một cái bánh bao, ăn đi."

Cố Tiểu Khê ngẩng đầu hỏi: "Mọi người ăn chưa?"

Lý Quế Phân gật đầu: "Ăn một cái rồi."

Phùng Hà cũng bước tới, đưa cho Cố Tiểu Khê một bát sữa mới pha.

"Chị nghe nói ở một đội gần hồ chứa, rất nhiều nhà bị lũ cuốn trôi."

Lý Quế Phân thở dài: "Chẳng những thế đâu, tôi còn nghe có người bị nước cuốn đi, đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Những người ở đây tối nay đa phần là bị nhà sập đè trúng hoặc va đập trong dòng nước."

Cố Tiểu Khê im lặng gặm bánh bao, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Thời đại này vốn đã nghèo, gặp thêm thiên tai đột ngột, cuộc sống của người dân lại càng thêm khốn khó.

Ăn xong bánh bao, cô phát hiện điểm công đức của mình đã tăng lên 12. Cô lập tức học kỹ năng "khâu vết thương cấp một" trong cửa hàng kỹ năng.

Sau đó, cô nhận ra khâu cấp một đơn giản hơn cấp hai rất nhiều, lại tiết kiệm thời gian.

Nhưng khâu cấp hai có tác dụng giảm đau, là một lợi ích lớn cho bệnh nhân.

Đang suy nghĩ, cửa hàng kỹ năng bỗng cập nhật danh sách mới.

[Kỹ năng 1: Khâu Hoàn Mỹ (cần tiêu hao 5 điểm công đức). ]

[Kỹ năng 2: Khâu Tinh Vi Đặc Biệt (cần tiêu hao 5 điểm công đức). ]

Cố Tiểu Khê ngẩn người một chút, cuối cùng vẫn tiêu tốn 10 điểm công đức để học cả hai kỹ năng.

Vừa định giữ lại một điểm công đức, cửa hàng kỹ năng lại hiển thị thông báo mới:

[Kỹ năng 3: Tháo Chỉ Không Đau (cần tiêu hao 1 điểm công đức). ]

Cố Tiểu Khê nhắm mắt, không nỡ nhưng vẫn tiêu nốt điểm cuối cùng.

Cô có cảm giác cửa hàng kỹ năng chỉ chực chờ để vét sạch điểm công đức của mình.

"Tiểu Khê, em mệt rồi à?" Phùng Hà thấy cô nhắm mắt, trông có vẻ buồn ngủ, không nhịn được hỏi.

Cố Tiểu Khê uống cạn bát sữa mạch, khẽ gật đầu: "Cũng hơi mệt. Bình thường giờ này em đã đi ngủ rồi."

Phùng Hà mỉm cười: "Không sai. Nhưng tối nay e là chúng ta không ngủ được rồi, người cần được sắp xếp quá nhiều."

Một cô vợ lính đứng ngoài lều nghe vậy, lắc đầu nói: "Tôi vừa thấy người bên bệnh viện quân đội đến. Bọn họ tới rồi, chắc chúng ta không cần làm gì nữa đâu."

Họ vốn chỉ đến hỗ trợ tạm thời, không phải chuyên gia. Giờ có người chuyên nghiệp đến, đương nhiên họ sẽ rút lui.

Đúng lúc đó, một người đàn ông đeo kính bước đến.

Anh ta nhìn Cố Tiểu Khê và những người còn lại, mở miệng nói câu đầu tiên: "Các cô là vợ lính đến nấu ăn đúng không? Làm phiền nấu chút đồ ăn giúp. Bên bệnh viện quân đội chúng tôi nhận được lệnh liền đến ngay, đến giờ vẫn chưa kịp ăn gì!"

Cố Tiểu Khê: "..."

Phùng Hà: "..."

Người vợ lính đứng ngoài lều: "..."

Lý Quế Phân là thẳng tính, không chịu nổi giọng điệu của anh ta, lập tức nói: "Các anh chưa ăn thì đi tìm hậu cần của bệnh viện! Các anh chậm rãi kéo đến, chúng tôi thì bận cứu người, đến giờ còn chưa kịp ăn đây này!"

Đến tay không mà còn đòi cơm, nghĩ sao vậy?

Người đàn ông đeo kính nghẹn lời, mặt thoáng vẻ xấu hổ.

Ánh mắt anh ta chuyển hướng, chợt dừng lại trên mặt Cố Tiểu Khê.

Nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô, anh ta bỗng nói: "Xin lỗi! Tôi hiểu nhầm rồi! Các cô là y tá chứ không phải vợ lính. Nếu các cô cũng chưa ăn, tôi đi tìm mấy chị nấu ăn giúp bọn tôi vậy!"

Cố Tiểu Khê: "..."

Phùng Hà: "..."

Lý Quế Phân: "..."

Khi mọi người còn đang cảm thấy người này có vấn đề về mắt, bên ngoài bỗng vang lên một giọng nữ: "Lý Minh, anh ở đây à? Tôi vừa nghe nói có người nhìn thấy doanh trưởng Lục, anh có thấy anh ấy không?"

Cố Tiểu Khê khựng lại, doanh trưởng Lục?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play