Chương 126: Có Phải Quá Ức Hiếp Người Khác Không? (2)

Cô liếc nhìn Tất Văn Nguyệt đang khoanh tay đứng một bên, dáng vẻ kiêu ngạo, nhàn nhạt đáp: "Xe đạp đó là tôi mượn của người khác, đã trả lại rồi."

Hà Lâm thoáng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã cười nói: "Vậy cô có thể giúp bọn tôi mượn lại không?"

Cố Tiểu Khê cười nhạt: "Xin lỗi, tôi chưa thân với người ta đến mức ngày nào cũng mượn xe, để họ phải đi bộ đi làm."

Hà Lâm nghẹn lời, liếc nhìn Tất Văn Nguyệt một cái, rồi nói tiếp: "Không mượn xe đạp cũng được. Vậy cô có thể cho bọn tôi vay chút tiền không? Bọn tôi sẽ trả lại sau. Trên người Lục Kiến Lâm cũng chẳng còn bao nhiêu."

Người phụ nữ này vừa mới cưới vào nhà họ Lục, chắc chắn trong tay còn tiền.

Tất Văn Nguyệt từng nói mẹ chồng đã đưa cho cô ta một quyển sổ tiết kiệm với rất nhiều tiền bên trong.

Cố Tiểu Khê cũng mơ hồ đoán được mục đích của bọn họ, không chút do dự từ chối: "Xin lỗi, tôi cũng không có tiền!"

Sắc mặt Hà Lâm lập tức thay đổi, ngay cả Tất Văn Nguyệt cũng bất ngờ.

Hà Lâm không ngờ Cố Tiểu Khê ngay cả một chút "làm màu" cũng không chịu, đúng là keo kiệt đến tận xương tủy.

"Cô cưới mà không có tiền sao? Nhà họ Lục không đưa tiền cho cô à?" Hà Lâm lập tức vạch trần Cố Tiểu Khê.

Lục Kiến Lâm đứng bên cạnh rất muốn nói gì đó, nhưng trong phút chốc lại không biết mở miệng thế nào.

Cậu ấy sợ mình nói sai, khiến chị dâu cả càng thêm khó xử!

Nhưng Cố Tiểu Khê lại chẳng hề nao núng, nụ cười trên mặt nhạt nhòa, có phần xa cách nhưng vẫn giữ phép lịch sự.

"Chắc cô đang nói đến tiền mẹ chồng đưa chứ gì? Tôi gửi hết về nhà mẹ đẻ rồi! Bây giờ chỉ còn chờ tháng sau Lục Kiến Sâm lĩnh trợ cấp thôi!"

"Cô..." Hà Lâm tưởng mình nghe nhầm.

"Nhiều tiền như vậy mà cô lại gửi hết về nhà mẹ đẻ sao? Cô..." Hà Lâm lắp bắp, không biết nên nói gì tiếp.

Sắc mặt Tất Văn Nguyệt sa sầm, mãi một lúc sau mới lên tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý: "Lục Kiến Sâm có biết không? Cô không nghĩ đến anh ấy mà cứ gửi hết tiền về nhà mẹ đẻ, có phải quá đáng quá không? Anh ấy vất vả kiếm tiền, đổ mồ hôi sôi nước mắt, cô định cứ thế mà rút ruột nhà chồng mãi à?"

Lời này làm Cố Tiểu Khê bật cười: "Tôi thấy lạ thật đấy, sao nghe cô có vẻ đang xót xa cho Lục Kiến Sâm thế? Không phải cô nên lo cho chồng mình là Lục Kiến Nghiệp à?"

Câu này vừa thốt ra, trong phòng lập tức chìm vào sự im lặng kỳ lạ.

Lục Kiến Lâm căng thẳng đến mức vò đầu bứt tóc, cậu ấy thật sự bất ngờ trước sự nhạy bén của chị dâu.

Hà Lâm cũng lén nhìn Tất Văn Nguyệt đầy lo lắng.

Còn Tất Văn Nguyệt thì trừng mắt nhìn Cố Tiểu Khê đầy giận dữ: "Cô nghĩ hành động của mình là đúng à?"

"Đúng hay sai, cũng chẳng đến lượt cô đánh giá." Từ nhỏ đến lớn, Cố Tiểu Khê chưa từng xích mích với ai ngay từ lần gặp đầu tiên.

Nhưng lạ thật, cô cứ có ác cảm với Tất Văn Nguyệt!

Ngay từ lần đầu tiên đã không thể ưa nổi!

Hà Lâm không ngờ Cố Tiểu Khê dám nói chuyện với Tất Văn Nguyệt kiểu đó, liền huých cô ta một cái, châm ngòi: "Chắc chị dâu không thích bọn mình rồi!"

Lục Kiến Lâm vừa định lên tiếng hòa giải, nhưng Cố Tiểu Khê đã mở miệng trước: "Muốn người khác thích, thì cũng phải làm điều gì đáng để thích chứ!"

"Cô... Bọn tôi có làm gì cô đâu! Không cho mượn thì thôi, nói năng móc mỉa như thế làm gì?" Hà Lâm cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, giọng cao hẳn lên.

Lúc này, ngược lại chính Tất Văn Nguyệt lại là người đứng ra hòa giải.

"Hà Lâm, đừng chấp nhặt với cô ấy, chắc cô ấy không có ý đó đâu."

Cố Tiểu Khê chống cằm nhìn màn kịch trước mắt, khóe mắt lướt qua bóng dáng lúng túng của Lục Kiến Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play