Chương 127: Vậy Hóa Ra Thật Sự Rẻ Mạt (1)

Lục Kiến Lâm ngượng ngùng nói: "Chị dâu, em cũng không muốn đưa họ đến đây đâu. Nhưng họ đến bệnh viện, cứ hỏi chị ở đâu, còn ảnh hưởng đến công việc của em nữa."

Tất Văn Nguyệt muốn mượn tiền cậu ấy, một lần là năm trăm tệ, mà cậu ấy thì có đâu!

Cố Tiểu Khê thản nhiên đáp: "Không sao, gọi cho anh hai em đi, bảo anh ấy gửi tiền qua đây."

Ai có vợ người nấy lo, cô chẳng dại gì cho những người vốn đã tỏ rõ thái độ đối địch với mình vay tiền.

Cô đâu có ngu, bỏ tiền ra rồi lại tự chuốc bực vào người!

Lục Kiến Lâm thấy thương thay cho anh hai mình. Mỗi tháng tiền trợ cấp của anh hai đều đưa hết cho Tất Văn Nguyệt.

Đến cả tiền mừng cưới cho anh cả và chị dâu cũng phải vay của cậu ấy.

Chính vì thế mà cậu ấy mới chẳng còn xu nào.

Tất Văn Nguyệt tức đến siết chặt nắm đấm.

Cố Tiểu Khê nhìn có vẻ mềm yếu, nhưng thực ra là một bông hồng có gai.

Cô ta nhìn Lục Kiến Lâm, nói: "Gọi thì gọi, gọi ngay cho anh hai cậu đi."

Nói rồi, cô ta bước nhanh về phía văn phòng viện trưởng, nơi đặt điện thoại.

Vừa chạm tay vào điện thoại, Lục Kiến Sâm bước vào.

Thấy cả Tất Văn Nguyệt và Hà Lâm có mặt, anh nhíu mày, khí thế lạnh lẽo tỏa ra ngay lập tức.

"Ở đây làm gì?" Anh hỏi Lục Kiến Lâm.

Tất Văn Nguyệt sững tay, vẻ toan tính và giận dữ trong mắt lập tức biến mất. Khi quay lại, cô ta đã thay bằng ánh mắt dịu dàng đầy tủi thân nhìn người đàn ông cao lớn, điển trai đang đứng trước cửa.

"Kiến Sâm..."

Một tiếng gọi mềm mại, chất chứa bao tình cảm khiến gương mặt Cố Tiểu Khê lạnh hẳn đi.

Cô lặng lẽ quan sát Lục Kiến Sâm, suy nghĩ quay cuồng, vô số giả thuyết thoáng hiện trong đầu.

Lông mày Lục Kiến Sâm càng nhíu chặt, giọng nói lạnh băng: "Tất Văn Nguyệt, cô quên lời cảnh cáo của tôi rồi sao?"

Nước mắt Tất Văn Nguyệt đột ngột rơi xuống, sự ấm ức và không cam lòng trong mắt dường như hóa thành thực thể.

Cô ta quen anh từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã, vậy mà anh lại tuyệt tình với cô ta đến thế!

Hà Lâm thấy thái độ của Lục Kiến Sâm không ổn, vội vàng đánh lạc hướng: "Tôi và Văn Nguyệt làm mất hành lý và vé trên tàu, giờ không còn tiền. Lục Kiến Lâm cũng không có, nên chúng tôi mới phải hạ mình hỏi mượn vợ anh. Nhưng cô ấy nói đã gửi hết tiền về nhà mẹ đẻ rồi. Chúng tôi không có ý gây sự, anh Lục đừng hiểu lầm!"

Hà Lâm không tin nổi, nếu Lục Kiến Sâm biết vợ mình đem hết tiền gửi về nhà mẹ, anh sẽ không tức giận.

Cố Tiểu Khê nhìn Hà Lâm cố ý gây hiểu lầm nhưng chẳng hề nao núng, mà thản nhiên đáp ngay trước mặt Lục Kiến Sâm: "Đúng thế, tôi gửi hết tiền về nhà rồi, toàn bộ luôn. Giờ chỉ chờ tháng sau anh ấy lĩnh trợ cấp thôi."

Ý cô rất rõ ràng: Tôi không cho vay đâu!

Lục Kiến Sâm bước đến, dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ.

"Gửi thì gửi, ba mẹ vất vả cả đời, còn nuôi em khôn lớn, gửi ít tiền về cũng có gì đâu. Em đừng lo không có tiền tiêu, chính ủy nói sẽ thưởng cho em hai trăm tệ vì chuyện lần trước. Khi nào về sẽ phát, đủ cho chúng ta dùng đến tháng sau."

Ánh mắt Cố Tiểu Khê bỗng sáng bừng như vì sao: "Vậy hai trăm tệ đó, em gửi một trăm tệ về nhà nữa!"

Lục Kiến Sâm dịu dàng gật đầu: "Được!"

Cố Tiểu Khê nhướng mày, thử thách: "Vậy gửi một trăm năm mươi tệ thì sao?"

Lục Kiến Sâm vẫn kiên nhẫn gật đầu: "Được. Đó là tiền thưởng của em, em tự quyết định. Cả trợ cấp của anh cũng do em sắp xếp."

Lúc này, Cố Tiểu Khê mới thực sự vui vẻ!

Nếu vừa rồi Lục Kiến Sâm trả lời không hợp ý cô, có lẽ cô sẽ suy nghĩ lại về mối quan hệ này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play