Chương 125: Có Phải Quá Ức Hiếp Người Khác Không? (1)
Lục Kiến Sâm nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Ừ. Buổi sáng em muốn đi bệnh viện thì buổi chiều chúng ta về."
"Được thôi!" Cố Tiểu Khê vui vẻ xuống giường thay đồ.
Khi mặc áo khoác, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức quay lại bên Lục Kiến Sâm, lấy miếng ngọc tím đeo trên cổ ra cho anh xem.
"Anh nhìn này, nó lại hồi phục rồi!"
Lục Kiến Sâm chăm chú nhìn viên ngọc tím trong tay cô. Anh phát hiện miếng ngọc giờ đây đã trở nên trong suốt, sáng bóng, lớp sương xám đen lượn lờ quanh nó trước đây đã hoàn toàn biến mất.
Nhìn lại gương mặt trắng nõn của cô, cũng đã lấy lại sức sống và vẻ rạng rỡ!
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời khát khao tìm lại mảnh ngọc còn lại trong lòng lại càng mãnh liệt hơn!
Anh giúp cô đặt lại viên ngọc vào trong áo, thuận thế khẽ hôn lên mái tóc lòa xòa trước trán cô.
"Ăn sáng xong, anh đi cùng em đến viện quân y."
"Vâng!" Cố Tiểu Khê nhanh chóng chạy đi rửa mặt.
Vừa rửa xong, cô đã thấy Tề Sương Sương đứng ở cửa bếp nháy mắt với mình.
"Tiểu Khê, sáng sớm doanh trưởng Lục nhà chị đã đến rồi, còn mang cả bữa sáng. Nhờ vậy mà em cũng được hưởng ké đây này!"
Cố Tiểu Khê mím môi cười: "Vậy lát nữa cùng ăn nhé. Ông nội em về chưa?"
Tề Sương Sương lắc đầu: "Chưa đâu! Ông em phải theo dõi một bệnh nhân nguy kịch cả đêm, ngủ lại trong bệnh viện rồi. Phải đến chín giờ mới về."
Cố Tiểu Khê khẽ thở dài. Cô không thích thức khuya chút nào!
Làm bác sĩ thực sự rất vất vả!
Xem ra, cô vẫn thích hợp với nghề Chuyên gia Thanh Lọc Rác hơn!
Tề Sương Sương cũng rất biết ý. Cô ấy không ăn sáng cùng họ mà chỉ nhai vội một cái bánh bao rồi ra ngoài đi làm.
Cố Tiểu Khê thì từ tốn uống một bát cháo táo đỏ, ăn thêm một chiếc bánh dầu.
Thấy cô không ăn nữa, Lục Kiến Sâm mới tiếp tục ăn nốt phần còn lại.
"Có gì cần mang về không?" Lục Kiến Sâm định giúp cô thu dọn trước.
Thực ra Cố Tiểu Khê chẳng có gì cần mang, nhưng để tránh bị nghi ngờ, cô mở tủ quần áo, lấy ra sáu túi lớn.
"Mang hết những cái này về giúp em. Còn nữa, em có mua một ít than đá, anh xem nên mang luôn hay để lần sau lấy?"
"Có xe, mang luôn đi." Lục Kiến Sâm trầm giọng nói.
"Ừm." Cố Tiểu Khê đi vào góc sân nhà họ Tề, rồi lấy ba thùng than đá lớn từ hệ thống không gian đồng hành, sau đó gọi Lục Kiến Sâm qua.
Thấy số đồ khá nhiều, Lục Kiến Sâm quyết định không cùng cô đến bệnh viện nữa mà đi giải quyết đống hành lý trước.
Cố Tiểu Khê đến bệnh viện, tiếp tục học giải phẫu như hôm qua.
Khi cô đang chìm đắm trong những kiến thức mới, Lục Kiến Lâm xuất hiện.
Đi sau cậu ấy còn có Tất Văn Nguyệt và Hà Lâm.
Thấy ba người đến gần, Cố Tiểu Khê có chút khó hiểu: "Có chuyện gì sao?"
Tất Văn Nguyệt nhíu mày, không nói gì, nhưng ánh mắt lộ rõ sự chán ghét.
Người phụ nữ này có quan hệ gì với viện trưởng Trần ở viện quân y?
Trước đây, viện trưởng Trần vì Cố Tiểu Khê mà đã đuổi Phó Dao và Lý Minh khỏi viện quân y, giờ lại để cô học trong văn phòng của ông ấy.
Lục Kiến Lâm thì có vẻ bực bội. Sáng sớm đã bị chị dâu hai gọi đến đây, cả ngày tâm trạng cậu ấy chẳng vui nổi.
Vậy nên lúc này, đối diện với câu hỏi của chị dâu cả, cậu ấy không hề trả lời ngay, cũng chẳng muốn làm người truyền tin.
Hà Lâm thấy hai người kia không lên tiếng, đành phải tự mình mở lời.
Hà Lâm cười nói với Cố Tiểu Khê: "Là thế này. Chúng tôi mới đến thành phố Thanh Bắc, còn chưa quen thuộc nơi này nên muốn đi dạo một chút. Hôm qua thấy cô có xe đạp, có thể cho bọn tôi mượn vài ngày được không?"
Cố Tiểu Khê hơi sững sờ, thì ra là vì chuyện xe đạp?