Chương 124: Đây Không Phải Lý Do Để Đối Xử Bất Công Với Cô Ấy (2)
Cố Tiểu Khê đơn giản kể qua về bản thân: "Chồng chị là quân nhân, chị mới đến Thành phố Thanh Bắc không lâu. Thực ra chị không thích ngành y như chú Trần nói đâu. Ngược lại, vì chị là trẻ sinh non, từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, nên không thích đến bệnh viện. Nhưng vì chồng chị, chị cần biết một chút."
Cô thật sự sợ đến lúc đó Tề Sương Sương lại kéo cô theo ông nội học y!
Tề Sương Sương thấy cô nói thẳng như vậy, ngược lại càng có cảm tình hơn.
Tề Sương Sương không nhịn được mà nói: "Thật ra em cũng không quá thích công việc thu mua này, nhưng mấy năm nay vật tư ngày càng khan hiếm, muốn mua chút đồ ăn hay đồ dùng, không phải thiếu phiếu thì cũng không có quan hệ mà mua. Ông nội em lúc nào cũng nhịn ăn để dành phần cho em, bản thân thì bị đói. Cũng vì lý do này mà em mới dùng mối quan hệ của ông để vào hợp tác xã cung tiêu."
Hai cô gái cứ thế trò chuyện, tán gẫu, vô thức mà nói rất nhiều chuyện.
Đến khi sắp đi ngủ, hai người đã trở thành bạn bè!...
Cùng lúc đó.
Lục Kiến Sâm hoàn thành nhiệm vụ sớm, lập tức trở về thành phố Thanh Bắc ngay trong đêm.
Anh vốn dĩ rất vui mừng, muốn gặp ngay cô gái nhỏ của mình, nhưng không ngờ khi vừa đến cửa đã nghe thấy bên trong truyền ra hai giọng nói chanh chua.
"Văn Nguyệt, người phụ nữ đó đã dọn hết đồ đi rồi, buổi tối Lục Kiến Lâm cũng chẳng để ý đến chúng ta, e là cô ta cũng không dễ đối phó."
Tất Văn Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi không tin một kẻ lạnh lùng như Lục Kiến Sâm lại thật lòng thích người phụ nữ đó. Cô ta chắc chắn đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó mới khiến anh ấy cưới mình."
Đôi mắt Lục Kiến Sâm ngoài cửa tối sầm lại, anh xoay người rời đi, trực tiếp đến bệnh viện quân y.
Mười lăm phút sau, Lục Kiến Lâm vừa mới nằm xuống đã bị người ta xách lên.
Lúc nhận ra người xách mình là anh trai, cậu ấy giật thót, lập tức tỉnh táo.
"Anh... anh cả!"
Lục Kiến Sâm buông tay, quăng cậu xuống: "Tại sao ký túc xá của em lại để cho Tất Văn Nguyệt bọn họ ở? Còn chị dâu em đâu?"
Lục Kiến Lâm cảm thấy da đầu căng lên, vội vàng giải thích: "Viện trưởng Trần đã giúp chị dâu thuê một căn phòng, ngay cạnh nhà ông ấy... Anh cả, không phải em muốn như vậy đâu, nhưng trên tàu chị dâu hai bị mất giấy tờ và hành lý."
Lục Kiến Sâm hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: "Đó không phải lý do để em đối xử bất công chị dâu mình."
Nếu không phải không yên tâm để cô gái nhỏ ở một mình trong nhà khách, anh đã chẳng để cô ở ký túc xá của Lục Kiến Lâm.
Lục Kiến Lâm thấy khổ sở, nhưng vẫn vội vàng cứu vãn: "Anh cả, bây giờ anh muốn đi tìm chị dâu không? Để em đi cùng anh."
Lục Kiến Sâm nhìn đồng hồ, mày nhíu lại: "Không, giờ này chắc cô ấy đang ngủ, sáng mai anh sẽ qua."
Lục Kiến Lâm thầm thở dài, anh cả thật sự đặt chị dâu trong lòng, chỉ mong Tất Văn Nguyệt đừng gây chuyện nữa.
"Em ngủ đi!" Lục Kiến Sâm xoay người rời đi.
Lục Kiến Lâm nào dám ngủ tiếp, vội vàng đuổi theo: "Anh cả, anh đi đâu? Hay là anh cứ ở tạm với em đi!"
"Anh còn có việc!" Lục Kiến Sâm không dừng lại. ...
Hôm sau.
Cố Tiểu Khê không ngờ rằng, người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh giấc lại là Lục Kiến Sâm.
Cô còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, đưa tay dụi mắt.
Lục Kiến Sâm nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ, đáy mắt ánh lên ý cười.
"Là anh, anh về rồi."
Cố Tiểu Khê lập tức hoàn hồn: "Nhiệm vụ của anh kết thúc rồi, có thể trở về đơn vị chưa?"