Chương 123: Đây Không Phải Lý Do Để Đối Xử Bất Công Với Cô Ấy (1)

Nhà viện trưởng Trần cách bệnh viện quân y không xa lắm, nhưng cũng không gần, đi bộ khoảng mười lăm phút.

Nơi ông chọn giúp đúng thật là ngay sát nhà mình, một căn nhà có sân riêng, cả nhà lẫn sân đều khá rộng rãi.

Vừa đến nơi, họ đã thấy một cô gái rạng rỡ, tươi cười, tay cầm hộp cơm bước ra từ nhà bếp.

Thấy viện trưởng Trần và Cố Tiểu Khê, cô ấy lập tức nở nụ cười, chào hỏi: "Bác Trần, người bác bảo sẽ ở nhà cháu chính là chị ấy ạ?"

Cố Tiểu Khê chủ động tiến lên chào: "Chào em, chị là Cố Tiểu Khê."

Tề Sương Sương mỉm cười: "Chào chị! Em là Tề Sương Sương. Em phải đi đưa cơm cho ông nội, chị cứ vào trước nhé! Phòng của chị là căn bên phải, sát sân, cửa mở sẵn rồi. Lát nữa em về."

"Được, cảm ơn em!"

Sau khi Tề Sương Sương đạp xe rời đi, Cố Tiểu Khê bước vào xem phòng của mình.

Căn phòng không lớn lắm nhưng có đủ giường, tủ quần áo, bàn học, tường cũng sạch sẽ.

Vì là phòng do một cô gái chuẩn bị nên trên bậu cửa sổ còn có một chậu hoa dại nhỏ xinh.

"Thấy ổn chứ?" Viện trưởng Trần cũng bước vào nhìn một lượt, hỏi.

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Rất tốt. Giờ cháu đi lấy đồ qua đây luôn."

Viện trưởng Trần cười nói: "Trước tiên sang nhà bác ăn cơm đã, tối bác đi cùng cháu lấy đồ."

Cố Tiểu Khê vội xua tay: "Không cần phiền vậy đâu ạ, cháu tự đi được. Hôm khác cháu sang nhà bác ăn cơm sau. Với lại, cháu cũng phải báo với Lục Kiến Lâm một tiếng nữa."

Viện trưởng Trần gật đầu: "Cũng được! Bảo thằng nhóc Lục Kiến Lâm giúp cháu xách đồ qua luôn."

Cố Tiểu Khê cười, nhưng trong lòng lại không định nhờ Lục Kiến Lâm giúp.

Sau khi khóa cửa, cô đi loanh quanh làm quen với môi trường xung quanh rồi xách túi lớn túi nhỏ quay lại.

Trước tiên, cô quét dọn phòng một lượt, sau đó mới trải giường.

Dù sao cũng không ở lâu, cô chỉ đơn giản bày biện vài vật dụng cần thiết.

Ăn tạm chút gì đó trong phòng, chẳng mấy chốc Tề Sương Sương cũng quay về.

Thấy Cố Tiểu Khê đã sắp xếp xong xuôi, cô nàng rất nhiệt tình ngồi xuống bắt chuyện.

"Nếu chị cần gì cứ nói với em nhé. Nhà em chỉ có em và ông nội. Ông nội em làm việc ở Bệnh viện Nhân Dân, còn em làm trong tổ thu mua của hợp tác xã cung tiêu. Sau này chị cần mua gì cứ bảo em, em nhất định sẽ mang về giúp chị."

Cố Tiểu Khê mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn em nhé! Sau này chắc chị sẽ làm phiền em nhiều đó."

Tề Sương Sương cười lớn: "Có gì đâu mà phiền! Bác Trần nói chị rất có thiên phú về y học, đúng là phải ở nhà em lâu lâu chút. Ông nội em cũng giỏi lắm, cụ lúc nào cũng mong em nối nghiệp nhưng em thật sự không thích ngành y..."

Cố Tiểu Khê khẽ cười: "Vậy em thích đi đây đi đó à? Nên mới chọn làm thu mua?"

Tề Sương Sương trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cũng có thể xem là vậy. Nhưng thực ra, em chỉ mong có cái ăn cái mặc đầy đủ. Công việc này khá tốt!"

Cố Tiểu Khê gật đầu. Quả thật, công việc trong hợp tác xã cung tiêu rất ổn định, ai cũng muốn vào làm.

"Đúng rồi, bác Trần bảo chị là vợ lính đúng không?" Tề Sương Sương tò mò hỏi.

Trong mắt cô ấy, Cố Tiểu Khê tuy cùng tuổi nhưng trông nhỏ nhắn hơn mình rất nhiều, nhìn là biết kiểu tiểu thư được nuôi nấng cẩn thận từ bé.

Da dẻ trắng hơn hẳn người bình thường, ngũ quan lại tinh xảo, đúng là một vẻ đẹp hiếm có!

Ở chung nhà với một mỹ nhân thế này, cô ấy thấy vô cùng thích thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play