Chương 122: Chuyện Này Làm Không Thỏa Đáng (2)
Cố Tiểu Khê hiểu được sự khó xử của Lục Kiến Lâm, liền thoải mái nói: "Em không cần lo cho chị. Trước khi ra ngoài, chị đã dọn dẹp ký túc xá của em rồi, đồ đạc của chị cũng mang đi hết. Em cứ để họ ở đó đi!"
Lục Kiến Lâm hơi sững sờ, chị dâu đã dọn hết đồ rồi sao?
Sau khi đưa Tất Văn Nguyệt và mọi người đi mua đồ, thực ra cậu ấy không hề quay về ký túc xá.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chị dâu đang giận rồi?
Nghĩ đến đây, trong lòng cậu ấy hơi hoảng hốt, bèn dè dặt hỏi: "Chị dâu, chị... đang giận à?"
Thực ra lúc đầu cậu ấy cũng định báo sớm chuyện chị dâu hai và mọi người sẽ đến Thanh Bắc.
Nhưng nghĩ lại thấy mọi người cũng chẳng quen biết nhau, nhắc đến đột ngột quá cũng kỳ lạ.
Cậu ấy vốn định tùy cơ ứng biến, cố gắng để hai bên ít chạm mặt nhau hơn, nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Cố Tiểu Khê mỉm cười nói: "Chuyện này có gì mà giận chứ? Thực ra ở nhờ ký túc xá cũng đã làm phiền em lắm rồi. Nếu không phải anh trai em lo chị không khỏe, muốn em chăm sóc chị, thì ngay từ đầu chị đã muốn ở nhà khách hơn."
"Chị dâu không ăn trưa cùng em ở căng tin sao? Ăn xong rồi mình cùng đến nhà khách."
Cố Tiểu Khê khoát tay: "Trưa nay chị không ăn cùng em đâu. Viện trưởng Trần nói sẽ thuê phòng giúp chị, bảo sau này đến bệnh viện quân y cũng tiện hơn, chị đồng ý rồi. Một lát nữa chị còn chút việc, nếu tối về sớm thì tìm em ăn cơm sau nhé."
"Vậy cũng được."
Lục Kiến Lâm tiu nghỉu rời đi, trong lòng cứ thấy chuyện này sao mà kỳ cục!
Có điều, bên phía Tất Văn Nguyệt thực sự không có giấy tờ, chí ít cũng phải ở lại vài ngày.
Cố Tiểu Khê thu dọn đồ trên bàn rồi nhanh chóng rời bệnh viện.
Lần này, cô không đến trạm phế liệu mà đến bưu điện.
Cô gửi về nhà chiếc áo bông mình đã may cho mẹ, trong túi áo còn nhét thêm hai phiếu than, kèm theo một lá thư.
Sau đó, cô gửi cho bác Hách ba mươi cân bông và hai xấp vải.
Khi chuẩn bị rời bưu điện, ánh mắt cô bất giác dừng trên chiếc xe đạp của mình.
Không hiểu sao, cô cứ có cảm giác để lại chiếc xe này không ổn lắm. Nghĩ vậy, cô lập tức dắt xe vào bưu điện, đóng gói gửi cho bác Hách.
Sợ bác Hách thấy phiền, cô còn viết thêm một lá thư kèm theo.
Ra khỏi bưu điện, cô tìm một chỗ ngồi rồi lấy phần cơm thịt thỏ từ khu trưng bày sản phẩm mới ra ăn.
Ăn xong, cô lại đi mua một ít hạt giống rau. Cứ có loại nào là cô lấy một chút.
Sau khi mua đồ xong, cô dành chút thời gian đến khu tập thể nhà máy xi măng, lén dùng một con gà rừng đổi lấy một bao xi măng.
Cô định sau khi về đơn vị sẽ dùng gạch xây một lò nướng đơn giản, thử nghiệm kỹ năng "bậc thầy làm bánh" của mình.
Lo xong việc của mình, cô quay lại bệnh viện thì viện trưởng Trần đã chờ sẵn.
Vừa thấy cô, ông liền nói: "Tiểu Khê à, chuyện thuê phòng ta đã thu xếp xong rồi. Nhà ngay cạnh nhà ta, có một phòng trống, bếp dùng chung, một tháng một tệ. Chủ nhà họ Tề, trong nhà chỉ có ông cụ Tề và cháu gái Tề Sương Sương. Con bé Sương Sương bằng tuổi cháu, rất dễ gần. Cháu thấy thế nào?"
Cố Tiểu Khê nghĩ bụng, chuyện này do chính viện trưởng Trần thu xếp, chắc chắn không có vấn đề gì, bèn gật đầu ngay lập tức.
"Được ạ. Nhưng mà... một tháng chỉ một tệ, có rẻ quá không ạ?"
Viện trưởng Trần cười ha hả: "Chỉ có người sợ giá đắt thôi, đâu ra có người sợ giá rẻ như cháu chứ! Ông cụ Tề cũng muốn tìm bạn cho cháu gái ông ấy. Chiều nay con bé đã bắt đầu dọn dẹp phòng rồi, tối tan làm ta dẫn cháu qua xem thử."
"Dạ vâng!" Cố Tiểu Khê vui vẻ đồng ý.
Đến giờ tan làm, cô đến tìm Lục Kiến Lâm nói một tiếng, rồi theo viện trưởng Trần về.