Chương 119: Chẳng Giống Người Ở Quê Một Chút Nào (1)
Cố Đại Xuyên ho khẽ một tiếng đầy ngượng ngùng: "Đừng có nói lung tung! Lần này thật sự thấy một cô gái vừa ôm con vừa chạy, vừa khóc, trông tội nghiệp lắm nên anh mới giúp thôi."
"Vậy hôm nay anh mới gặp cô ấy lần đầu à?"
Mặt Cố Đại Xuyên hơi đỏ lên, rồi lắc đầu: "Không, là lần thứ ba thì đúng hơn."
Cố Tiểu Khê thở dài, cũng kiễng chân bắt chước dáng điệu của anh trai, vỗ nhẹ lên đầu anh: "Anh đấy, lớn tướng rồi mà không biết nghĩ gì cả! Nếu không thích người ta thì đừng có thân thiết quá, kẻo lại bị hiểu lầm! Cũng đừng cho người ta hy vọng bừa."
Cố Đại Xuyên gạt tay cô ra, có chút mất tự nhiên: "Biết rồi, anh đi đây."
"Đi cẩn thận, chú ý an toàn!" Cố Tiểu Khê không nhịn được dặn dò thêm một câu.
Nhìn anh trai lên xe đi xa, cô thả con gà rừng còn sống vào không gian đồng hành, rồi xử lý hai con thỏ đã chết.
Bộ lông trắng như tuyết được cô tỉ mỉ làm sạch, sau đó khâu thành một chiếc cổ áo lông trắng tinh, gắn lên chiếc áo bông dài màu nhã nhặn để tặng mẹ, vừa ấm áp lại đẹp mắt.
Lông thỏ còn lại, cô tạm thời cất đi. Sau đó nấu cơm, rồi bắt đầu làm món thỏ xào cay.
Vì sợ mùi thịt thơm bị người khác ngửi thấy mà sinh chuyện, cô mang bếp than vào trong nhà, sử dụng Thuật Khử Mùi, đảm bảo không để lọt ra ngoài dù chỉ một chút mùi hương.
Làm xong món thỏ xào cay, cô lấy phần thịt mua hôm nay ướp muối, rồi chuẩn bị năm hộp cơm, chia thịt thỏ thành năm phần.
Một phần mang đến cho Lục Kiến Lâm, một phần gửi cho viện trưởng Trần.
Ba phần còn lại, cô thử dùng Thuật Đóng Băng để bảo quản, rồi đặt vào kho chứa đồ cũ.
Sau đó, cô chứng kiến một cảnh tượng đầy bất ngờ.
Miếng thịt thỏ xuất hiện trong phòng trưng bày hàng mới vẫn bốc khói nghi ngút như lúc vừa nấu xong, hoàn toàn không có dấu hiệu bị đông lạnh. Thuật Đóng Băng của cô hoàn toàn vô hiệu.
Nhưng nếu cô không dùng Thuật Đóng Băng mà bỏ trực tiếp vào, thì thịt thỏ đã nấu chín lại biến thành thịt sống.
Cố Tiểu Khê mừng rỡ, cảm giác như mình vừa phát hiện ra một kỹ năng mới!
Nghĩ vậy, cô thử bỏ một ấm nước sôi vào không gian đồng hành rồi lập tức đóng băng nó.
Hai giây sau, trong phòng trưng bày hàng mới xuất hiện một ấm nước nóng hổi, khiến cô vui đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Vậy là sau này cô có thể mang theo nước nóng mọi lúc mọi nơi rồi!
Sau nhiều lần thử nghiệm, cô bắt đầu đặt nhiều thứ khác vào không gian đồng hành để kiểm tra.
Rất nhanh, cô phát hiện ra một điều kỳ lạ.
Nhiệt độ của nước bỏ vào thế nào thì sau này vẫn giữ nguyên như vậy, không hề thay đổi.
Nhưng mấy quả trứng gà cô đặt vào từ sáng nay, giờ đã có hai quả nở ra gà con rồi.
Đến chiều tối, hai mươi chú gà con lông tơ mềm mại đã phá vỏ chui ra hết.
Cố Tiểu Khê vừa kinh ngạc vừa vui sướng, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày suy nghĩ, không gian đồng hành có dòng thời gian khác với thế giới bên ngoài!
Vui mừng chưa được bao lâu, cô lại bắt đầu đau đầu.
Giờ ngay cả bản thân còn đang trong tình trạng thiếu thốn thức ăn, lấy gì nuôi đám gà con đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định rải hạt giống rau mà mình mua xuống nền đất trong không gian đồng hành, thử xem có thể trồng được không.
Kết quả chứng minh, hoàn toàn có thể!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, không chỉ đám gà con lớn hơn nhiều, mà cả không gian đồng hành cũng mọc đầy rau xanh mơn mởn.
Mảng cỏ xanh trước đó đã không biết từ lúc nào biến thành phân bón.
Nhận được niềm vui lớn từ sáng sớm, cô hào hứng làm ngay một bữa sáng thịnh soạn.
Ăn xong, giống như hôm trước, cô đến bệnh viện ở lại nửa ngày, buổi chiều đến trạm thu gom phế liệu, buổi tối thì tranh thủ sửa chữa những món đồ cũ mà mình thu thập được, tận dụng Thuật Sửa Chữa để tái sử dụng chúng.