Chương 120: Chẳng Giống Người Ở Quê Một Chút Nào (2)

Hai ngày sau, cô tận dụng đủ loại linh kiện cũ, vậy mà lại lắp ráp thành công một chiếc xe đạp.

Do tất cả linh kiện đều đã được đổi mới từ hàng cũ, nên chiếc xe đạp cô lắp xong trông chẳng khác gì xe mới.

Vì định tự mình sử dụng, cô đã thay thanh ngang của xe bằng thanh chéo, biến nó thành xe đạp nữ, đồng thời điều chỉnh lại chiều cao. Trước xe còn lắp thêm một chiếc giỏ nhỏ đan bằng dây sắt.

Nhìn tác phẩm của mình, cô vô cùng hài lòng!

Sáng hôm ấy, Cố Tiểu Khê đang đạp xe đến bệnh viện quân đội thì bất ngờ thấy Lục Kiến Lâm dẫn theo hai người phụ nữ đi về phía mình.

Sắc mặt hai người phụ nữ kia không mấy tốt, ánh mắt nhìn cô còn có phần khó chịu hơn.

Cố Tiểu Khê còn đang lấy làm lạ thì Lục Kiến Lâm đã lên tiếng trước.

"Chị dâu, chị định đến bệnh viện à?"

Cô gật đầu: "Ừm, đang định đi. Còn em?"

Lục Kiến Lâm có chút buồn bực, nhưng vẫn phải nói.

"Chị dâu, để em giới thiệu một chút. Đây là chị dâu hai của em, Tất Văn Nguyệt, sáng nay vừa đến Thành phố Thanh Bắc."

Nói rồi, cậu ấy chỉ về phía người phụ nữ đứng bên phải, ánh mắt cô ta đang dò xét Cố Tiểu Khê.

Tất Văn Nguyệt mặc một chiếc váy liền thân kẻ caro màu đỏ, bên ngoài khoác áo gió mỏng. Trời lạnh đến mức sắc mặt cô ta tái nhợt, nhưng ánh mắt nhìn Cố Tiểu Khê lại đầy địch ý.

Cố Tiểu Khê thấy hơi khó hiểu. Mới gặp lần đầu, sao cô ta lại nhìn mình như vậy?

Nhưng dù gì Lục Kiến Lâm cũng đã giới thiệu, cô vẫn lễ phép chào một tiếng: "Chào cô!"

Thế nhưng, Tất Văn Nguyệt chẳng buồn đáp lại, chỉ hối thúc Lục Kiến Lâm: "Lấy phiếu đi, chúng ta còn phải đi mua quần áo."

Lục Kiến Lâm cố đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, nói với Cố Tiểu Khê: "Chị dâu, đây là chị dâu hai và bạn của chị ấy, Hà Lâm. Trên chuyến tàu đến Thanh Bắc, họ bị kẻ trộm móc mất hết tiền lẫn phiếu, hành lý cũng không còn. Chị dâu có phiếu vải không?"

Nếu không phải vì Tất Văn Nguyệt thật sự quá thảm, cậu ấy vốn chẳng muốn mở miệng nhờ vả chị dâu.

Bản thân cậu ấy cũng không còn phiếu vải nữa, lần trước đã đưa hết cho chị dâu rồi.

Thật ra, trong tiềm thức, Cố Tiểu Khê không muốn đưa thứ gì cho Tất Văn Nguyệt, nhưng vì Lục Kiến Lâm đã lên tiếng, cô vẫn mở túi xách chéo của mình ra, rút ba tấm phiếu vải đưa cho cậu ấy.

"Còn cần phiếu gì nữa không?"

Lục Kiến Lâm lắc đầu: "Không cần đâu, em đã đưa phiếu lương thực cho họ rồi."

Hà Lâm tinh mắt nhìn thấy trong tay Cố Tiểu Khê còn có phiếu xà phòng, liền lên tiếng: "Phiếu xà phòng nữa."

Cố Tiểu Khê liếc nhìn Lục Kiến Lâm một cái, rồi đưa nốt hai tấm phiếu xà phòng còn lại cho cậu ấy.

Sau đó, cô lấy bữa sáng trong giỏ xe ra, đưa cho Lục Kiến Lâm.

"Đây là bữa sáng của em."

"Cảm ơn chị dâu. Em đưa họ đi mua đồ trước đây."

"Chúng ta tối nay ở đây đúng không? Giấy giới thiệu của chúng ta cũng mất rồi, không thể ở nhà khách được. Hay là mình đến ký túc xá xem thử rồi hẵng đi mua đồ?" Hà Lâm bất ngờ dùng tay huých Tất Văn Nguyệt.

Người phụ nữ mà Lục Kiến Sâm cưới nhìn vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp, quần áo cô mặc cũng chẳng giống người ở quê chút nào.

Hơn nữa, cô còn có cả xe đạp, đủ thấy Lục Kiến Sâm đối xử với cô rất rộng rãi.

Tranh thủ lúc này đi xem ký túc xá, chẳng phải quá hợp lý sao!

Thực ra, Tất Văn Nguyệt không hề hứng thú với kiểu chỗ ở như ký túc xá bệnh viện, nhưng giờ đúng là không còn nơi nào để đi, nên cô ta gật đầu đồng ý.

"Vậy thì đi xem thử đi."

Cố Tiểu Khê lại cảm thấy khó chịu một cách mơ hồ.

Rõ ràng hai người phụ nữ này đều có địch ý với cô!

Muốn ở chung ký túc xá với họ à?

Không, cô không đồng ý!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play