Chương 118: Anh Ấy Dữ Vậy Sao (2)

Cố Tiểu Khê nhíu mày, ánh mắt dời sang Đinh Lan Di, người phụ nữ lúc này đang mang theo nỗi buồn vô tận.

"Chị thật sự muốn nuôi đứa bé này sao?"

Đinh Lan Di khó chịu gật đầu: "Phải, chị không thể nhìn một đứa trẻ nhỏ như vậy bị bỏ rơi được!"

"Chị của chị vốn đã định không giữ đứa bé này từ trước rồi đúng không?" Cố Tiểu Khê hỏi thẳng.

Đinh Lan Di lắc đầu: "Không. Chỉ đến khi chị ấy biết anh rể là phần tử phản động, chị ấy mới không chịu giữ lại đứa bé, nói đó là nỗi nhục. Nhà họ Tiêu cũng có chung suy nghĩ."

Nhưng đứa bé thì có lỗi gì chứ?

Nó chẳng qua chỉ là không may mắn chọn đúng nơi đầu thai mà thôi!

"Vậy chị định làm thế nào? Chị có công việc không?"

Đinh Lan Di gật đầu: "Thật ra chị là thành viên của đoàn văn công. Dịp Quốc khánh này bọn chị có nhiệm vụ đến Quân khu Thanh Bắc biểu diễn động viên tinh thần. Chị đã xin nghỉ phép để đến sớm. Hiện tại, chị định đưa đứa bé về nhà nhờ bố mẹ chị chăm sóc giúp, sau đó mỗi tháng gửi tiền về."

Cô ấy vẫn còn là một cô gái chưa lập gia đình, lại có công việc ổn định. Dù có lòng, cô cũng không thể tự mình nuôi dưỡng một đứa bé sơ sinh.

Thấy cô ấy vẫn còn tỉnh táo, Cố Tiểu Khê nói: "Nhà em còn một hộp sữa bột, để lát nữa em bảo anh trai đi lấy cho chị."

"Cảm ơn em! Để chị đưa tiền." Đinh Lan Di lập tức lấy ra mười tệ từ túi áo.

"Chờ lấy đồ xong rồi, chị đưa cho anh em cũng được."

Nói xong, Cố Tiểu Khê quay sang nhìn anh trai mình: "Đi thôi, đi lấy đồ!"

"Được." Cố Đại Xuyên chào Đinh Lan Di một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi bệnh viện, Cố Đại Xuyên có chút ngại ngùng nhìn em gái mình: "Anh... anh gặp cô ấy thực sự chỉ là tình cờ thôi."

Cố Tiểu Khê liếc mắt nhìn anh trai: "Hôm nay anh rảnh thế à? Không có nhiệm vụ sao?"

Lục Kiến Sâm còn chẳng thể về nhà, vậy mà anh trai cô lại có thời gian đi cùng một cô gái mua đồ?

Cố Đại Xuyên gãi đầu, hạ giọng nói: "Anh đi ngang qua thành phố Thanh Bắc, tối nay có nhiệm vụ. Em rể bảo anh tiện thể mang ít đồ qua cho em. Ai ngờ lại tình cờ gặp cô ấy trước. Đồ của em rể vẫn còn trên xe, để anh lái xe đến đưa em về."

Cố Tiểu Khê gật đầu, đứng chờ bên đường.

Một lúc sau, Cố Đại Xuyên lái xe quân đội đến. Sau khi lên xe, Cố Tiểu Khê mở túi đồ Lục Kiến Sâm gửi đến, nhìn vào trong rồi ngạc nhiên.

Bên trong vậy mà có hai con thỏ trắng, một con gà rừng!

"Các anh đi làm nhiệm vụ mà còn có thời gian săn bắn à?"

Cố Đại Xuyên cười cười: "Chỉ là tiện tay thôi, không mất công sức gì cả. Em nghĩ xem, Lục Kiến Sâm là ai chứ? Là Lục Diêm Vương đấy!"

Nghe anh trai nói vậy, Cố Tiểu Khê bỗng hỏi: "Anh, các anh trong quân khu đều gọi anh ấy là Lục Diêm Vương thật sao? Anh ấy đáng sợ đến thế à?"

Cố Đại Xuyên không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên là đáng sợ rồi! Ở Quân khu Thanh Bắc, cậu ấy là người lạnh lùng tàn nhẫn nhất, nhưng cũng là người mạnh mẽ, giỏi giang nhất! Khi huấn luyện binh lính, cậu ấy nghiêm khắc đến mức không ai dám hó hé, lúc nào cũng giữ nguyên vẻ mặt như Diêm Vương, khiến người ta vừa kính nể vừa e sợ."

Cố Tiểu Khê: "..."

Mặt Diêm Vương sao?

Cô lại không thấy vậy chút nào!

Cô chỉ thấy gương mặt Lục Kiến Sâm cực kỳ đẹp trai mà thôi!

Về đến ký túc xá, cô lấy ra một hộp sữa bột, đưa cho anh trai.

Cố Đại Xuyên nhìn quanh một lượt, thấy chỗ ở của em gái không tệ, nên không nói gì thêm.

Trước khi đi, anh ấy nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Nhớ tự chăm sóc bản thân. Đợi anh có lương, anh sẽ mua thêm sữa bột cho em."

Em gái anh ấy, nhất định phải được nuôi dưỡng thật tốt!

Cố Tiểu Khê cười mím môi: "Anh, có phải anh có chút thích Đinh Lan Di không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play