Chương 117: Anh Ấy Dữ Vậy Sao (1)

Hôm sau, Cố Tiểu Khê thức dậy, phát hiện bên cạnh khu trưng bày sản phẩm mới bỗng dưng xuất hiện một khoảng đất trống nhỏ.

Khoảng đất này không lớn, chỉ tầm một đến hai mét vuông, phủ đầy cỏ xanh tươi mơn mởn, trông vô cùng bắt mắt.

Nhưng... khoảng đất này từ đâu mà có?

Đang thắc mắc thì một luồng ý thức truyền vào đầu cô:

[Tranh đoạt lãnh địa hệ thống không gian đồng hành thành công, cắt lấy hai mét vuông lãnh địa!]

Cố Tiểu Khê bừng tỉnh, thì ra là vậy!

Vậy hai mét vuông này có thể đựng đồ không?

[Có. Lãnh địa hệ thống không gian đồng hành có thể chứa mọi vật, bao gồm cả sinh vật. ]

Tim Cố Tiểu Khê đập mạnh một nhịp, cô phấn khích hẳn lên!

Kho chứa đồ cũ và khu trưng bày sản phẩm của cô trước nay đều không thể đặt sinh vật sống, nhưng khoảng lãnh địa này thì có thể... vậy chẳng phải cô có thể nuôi gà rồi sao?

Đúng vậy, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô chính là, mua một đàn gà! Mùa đông có thịt ăn, có trứng để dùng!

Nghĩ là làm!

Cô vội vã làm hai chiếc bánh trứng, hấp một nồi bánh bao rồi rời nhà từ sớm.

Cô ăn vội hai cái bánh bao, phần còn lại đều đưa cho Lục Kiến Lâm.

Buổi sáng, Viện trưởng Trần có việc bận, Cố Tiểu Khê dành một tiếng đọc sách, sau đó hào hứng chạy đến cửa hàng hợp tác xã bán nông sản.

Nhưng sau khi lượn một vòng, cô chẳng thấy ai bán gà mái hay gà con cả.

Ban đầu, cô tính đi tìm chợ đen ở Thành phố Thanh Bắc, nhưng lại lo bị người khác bắt gặp, gây ra ảnh hưởng không hay.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô mua hai mươi quả trứng gà, cẩn thận chọn lựa rồi tìm một cái thùng, dùng Thuật Điều Nhiệt để giữ ấm, sau đó đặt vào không gian đồng hành để ấp trứng.

Sau đó, cô mua thêm một ít rau và hạt giống rau, tiện thể dùng hết toàn bộ tem đường và tem thịt.

Vừa xách đồ chuẩn bị về ký túc xá, cô bất ngờ nhìn thấy anh trai mình đang băng qua đường phía đối diện.

Cô định gọi một tiếng, nhưng lại thấy một người phụ nữ nhanh chóng bước đến bên cạnh anh mình.

Cố Tiểu Khê nhìn kỹ, trong mắt càng thêm kinh ngạc.

Người phụ nữ đó lại là Đinh Lan Di?

Anh trai cô và Đinh Lan Di đã có quan hệ với nhau từ thời điểm này rồi sao?

Cô giữ khoảng cách không xa không gần, lặng lẽ đi theo bọn họ, rồi thấy hai người vội vã bước vào Bệnh viện Nhân dân Thanh Bắc.

Trong lòng cô cảm thấy bất an, cũng theo vào trong. Nhân lúc không có ai chú ý, cô nhanh chóng cất hết đồ vào kho trưng bày sản phẩm.

Lên đến tầng hai, ở phòng bệnh tận cùng bên trái, Cố Tiểu Khê thấy anh trai mình đang đứng bên giường bệnh, còn Đinh Lan Di thì ôm một đứa bé khóc ngặt nghẽo trong lòng, dỗ dành mãi không được.

Trong phòng bệnh còn có một bác sĩ. Bác sĩ nói với Đinh Lan Di: "Đứa bé đã hạ sốt rồi. Nếu thực sự không có sữa mẹ để nuôi, thì vẫn phải cho uống sữa bột một chút."

Mắt Đinh Lan Di đỏ hoe, cô gật đầu: "Tôi vừa mua gạo rồi, sẽ nấu cháo cho bé ăn ngay."

Sữa bột... cô ấy không có phiếu, không mua được!

Cố Đại Xuyên thở dài: "Em gái tôi cũng ở Thành phố Thanh Bắc, lát nữa tôi đến thăm nó, nhân tiện hỏi xem nó có sữa bột không."

Đứng ngoài cửa, Cố Tiểu Khê: "..."

Cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn ho nhẹ một tiếng, bước lên hai bước để tăng sự hiện diện của mình.

Cố Đại Xuyên là người đầu tiên quay đầu lại, khi thấy em gái mình đứng ngay ngoài cửa, cả người anh ấy sững sờ.

Đinh Lan Di cũng vô cùng ngạc nhiên. Cô ấy há miệng định nói gì đó, nhưng nhất thời lại không biết phải nói thế nào.

Cuối cùng, vẫn là Cố Tiểu Khê lên tiếng trước: "Chuyện gì đây?"

Cố Đại Xuyên cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng giải thích: "Tiểu Khê, người nhà của liên trưởng Tiêu đã đưa tro cốt anh ta về rồi, họ không muốn nuôi đứa bé này. Vợ của anh ta cũng vừa tái giá mấy ngày trước, cô ta cũng không nhận con. Đứa bé bị sốt, sáng nay anh tình cờ gặp trên đường."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play