Mãn Hạ siết chặt nắm đấm, phẫn nộ nói: “Con thật muốn xông vào mắng lão một trận! Biết bao người đều vì danh tiếng đại phu phủ thành của lão mà tìm đến, vậy mà lại giở trò mờ ám sau lưng, không biết còn bao nhiêu người sẽ bị lừa nữa.”
Bình thường bỏ tiền mua chút thịt để bồi bổ còn thấy xót, nếu bị lừa mất một khoản bạc lớn để mua thứ thuốc bổ vô dụng ấy thì đúng là hại người rồi. Tiền của họ là để sinh sống, giữ lại được vài đồng thì cũng có thêm một bữa cơm.
Mãn Thương nghe vậy, an ủi: “Ta thấy Lý lão đại phu không cùng một giuộc với lão ta, hẳn cũng sẽ trông nom trong y quán đôi phần, không để người ta dễ dàng sa vào bẫy đâu.”
Lý lão đại phu quả thật là người phúc hậu. Có điều, suy nghĩ của Lan Tri lại hơi khác: “Ta thấy mấy đứa các con nghĩ hơi nhiều rồi. Tên đại phu lòng lang dạ sói ấy tuy thật là thiếu đức, nhưng dân thường như chúng ta vốn đã phải tính toán từng đồng từng cắc, trong lòng ai cũng có cán cân riêng, không dễ gì mà lấy ra bạc lớn đâu.”
“Ta đoán lão cũng chả chém được mấy đồng.”
Hai huynh đệ Mãn Hạ nghe vậy đều thấy a cha nói có lý. Chỉ lo kẻ xấu lừa tiền, lại quên mất dân nghèo làm gì có bao nhiêu để mà bị lừa.
Xe bò lại lộc cộc tiến về phía trước. Người đánh xe là Lưu Đại Sơn, ước lượng quãng đường rồi giơ roi thúc bò: “Mãn Thương, qua mấy con phố nữa là tới huyện nha rồi, hay là chúng ta đến đó đưa giấy tờ ruộng đất trước?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play