Cùng sống trong một thôn, nhà Lưu Đại Sơn được coi là trung lưu. Dù nhân khẩu không nhiều, nhưng họ ở trong ngôi nhà bốn gian xây bằng gạch xanh mái ngói lớn, có hơn hai mươi mẫu ruộng trồng lúa. Lưu Đại Sơn lại có tay nghề mổ lợn giỏi, còn phu lang trong nhà tuy không xuống ruộng, nhưng nghề thêu thùa lại kiếm được tiền nhiều hơn cả đàn ông bình thường.
Cuộc sống tuy không thể so với người trong thành, nhưng ở trong thôn cũng khiến người ta đỏ mắt ganh tị. Nhất là vào lúc mọi người còn phải ăn trấu nuốt rau dại, mà từ nhà bếp Lưu gia lại bay ra mùi thịt thơm ngào ngạt, quả thực khiến người ta vừa thèm vừa ghen.
Lúc Lưu Mãn Thương xảy ra chuyện rồi quay về, nhiều người trong thôn thầm thương thay cho số khổ của Lưu Đại Sơn – về sau không có ai dưỡng già, lại còn phải nuôi một đứa con tàn tật. Chỉ là trong những lời thương hại đó, có không ít ác ý mà chính họ có lẽ cũng không nhận ra.
Cho nên hôm nay Mãn Thương mới phải ra tay nặng, đánh cho Trần Đại Hổ sợ hẳn, cũng là để cảnh cáo những người khác trong thôn: đừng tưởng y tàn phế rồi là có thể coi thường, là có thể bắt nạt cả nhà họ.
Lưu Đại Sơn hiểu rõ ý con mình, bởi thế Trần gia mới bị đánh cho thê thảm đến vậy. Cho nên mấy cái phí thuốc men gì đó, đừng có mơ.
Trưởng thôn liếc nhìn Lưu Mãn Thương đang chống nạng, gật đầu, rồi quay sang Lưu Đại Sơn đang phủi bụi trên người: “Tuy hôm nay là Trần Đại Hổ ra tay trước, nhưng ngươi cũng thấy đấy, người Trần gia ai cũng bị thương không nhẹ.”
“Cha, nhà mình không có tiền đưa họ. Trần Đại Hổ dắt theo bao nhiêu người đến tận cửa, trong nhà ngoài đứa con què như con, chỉ còn a cha và Hạ ca nhi, rõ ràng là muốn đến cướp mạng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play