Khương Mạc Huyền cúi đầu nhìn bát cháo loãng đặt trước mặt. Hắn vốn không để tâm đến việc ăn uống, nhưng ánh mắt thèm thuồng xen lẫn ngượng ngùng của cô bé lại khiến hắn không khỏi suy nghĩ.
Thật ra, sau khi tu luyện đến Kim Đan cảnh, thân thể hắn đã sớm vượt khỏi phạm trù phàm nhân. Việc ăn uống đối với hắn chỉ còn là thói quen, không còn là nhu cầu sinh tồn. Trong quá trình tu luyện, chỉ cần hấp thu linh khí từ đất trời đã đủ để nuôi dưỡng thân thể, rất lâu mới cần ăn một lần. Nếu có ăn cũng chỉ là vì muốn thưởng thức mùi vị món ăn – như một thú vui nhỏ xen giữa con đường tu đạo dài đằng đẵng. Mà rõ ràng, bát cháo loãng nhạt như nước gạo trước mặt này… thật sự không thể gọi là “mỹ thực”.
Nghĩ đến đó, hắn rốt cuộc vẫn khẽ đẩy bát cháo ra phía trước, ánh mắt bình thản nhìn Lâm Toàn rồi nói:
— Để cô bé ăn đi. Ta tạm thời chưa đói.
Cô bé tròn mắt nhìn hắn, ngẩng đầu ngơ ngác. Trong mắt hiện rõ sự chần chừ và bất ngờ, như thể không tin rằng người lạ mặt vừa tỉnh lại kia lại thực sự nhường bát cháo duy nhất trong nhà cho mình.
Lâm Toàn thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu. Ông quay sang con gái, xoa nhẹ đầu bé, ra hiệu rằng có thể nhận lấy.
Lâm Yến rụt rè bước lại, hai tay nâng bát cháo lên đầy trân trọng. Dù chỉ là một chút cháo loãng, cô bé vẫn uống từng ngụm nhỏ, như sợ lãng phí. Mỗi lần nuốt, gò má lại phồng nhẹ lên, lộ rõ sự thỏa mãn khẽ khàng của một đứa trẻ đã lâu không được ăn no.
Khương Mạc Huyền nhìn bé con ăn, đôi mắt dường như dịu đi đôi chút. Dù hắn nghiêm khắc nhưng đối với trẻ nhỏ vẫn luôn có phần yêu thích và mềm lòng. Trong tu tiên giới - đặc biệt là tại các đại tông môn, trẻ nhỏ vốn rất hiếm thấy. Tu sĩ thọ mệnh dài lâu, một lòng truy cầu đạo pháp, vốn chẳng mấy ai lập gia thất hay sinh con nối dõi. Cả đời họ hướng về thiên đạo, ưa tự tại tiêu dao, ít vướng bụi trần.
Khương Mạc Huyền thuở ban đầu cũng từng nghĩ như vậy . Thế nhưng, năm tháng trôi qua, Thái Huyền Tông dần trở thành nơi hắn gắn bó sâu nặng. Đồng môn huynh đệ đồng tâm hiệp lực, trên dưới một lòng. Ngày thường tuy hắn nghiêm khắc, nhưng cũng chỉ là vì muốn giữ cho tông môn vững vàng, không ngừng tiến lên.
Nghĩ đến đây, lòng khẽ chùng xuống, dâng lên một tia tưởng niệm.
Hắn khẽ thu ánh nhìn lại, trầm mặc một thoáng. Trước mắt là cảnh nghèo khổ đơn sơ nơi dị giới, vậy mà nơi đây… lại khiến hắn cảm thấy có chút mềm lòng, tựa như quay trở lại tháng năm khi xưa còn sống tại nhân giới. Khi đó, hắn cũng có gia đình, có cha mẹ thương yêu. Mãi đến sau này theo sư phụ mới ra đi bước chân vào con đường tu tiên.
—
Lâm Yến lúc này đã thiếp đi trong vòng tay mẹ, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ yên bình. Khương Mạc Huyền khẽ nhấc tay, nhẹ nhàng lấy một vật từ không gian giới chỉ, rồi đặt lên mặt bàn cũ kỹ.
Đó là một chiếc hộp gỗ đàn dài chừng hai gang tay, chạm khắc hoa văn cổ xưa, nắp hộp khảm một viên đá quý. Bề ngoài trông sang trọng và quý phái.
Vợ chồng Lâm Toàn khẽ giật mình, ánh mắt vô thức dừng lại nơi tay hắn — không gian giới chỉ?
Vị này… chẳng lẽ là một ma pháp sư cấp cao?
Cả hai thoáng nhìn nhau, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính hơn vài phần.
— Đây là chút lòng thành, tạ ơn hai vị đã cứu mạng. Mong đừng chê sơ bạc. — Giọng Khương Mạc Huyền bình thản, mang theo chút trầm ấm và chân thành.
Mã Nhạc chậm rãi mở nắp hộp, vừa nhìn liền sững người.
Bên trong là một viên dạ minh châu không lớn không nhỏ, phát ra ánh sáng xanh lục êm dịu, lặng lẽ soi rọi khắp căn phòng mờ tối. Dù không mang theo ma lực, nhưng lại khiến người ta không nỡ rời mắt. Đây hẳn là loại ngọc quý hiếm, thường chỉ xuất hiện trong phủ quý tộc hoặc đại thương hộ.
Bên cạnh là một chiếc trâm cài bằng bạc, đầu trâm khắc hình đóa hoa mai đơn giản, điểm xuyết đá quý, cánh hoa ôm lấy nhụy vàng nhỏ xinh. Tuy không chạm trổ cầu kỳ, nhưng tổng thể lại toát lên vẻ thanh nhã và tinh tế.
— Cái này… thật sự quá quý giá… chúng tôi… — Mã Nhạc vội khép nắp hộp, lúng túng lùi nửa bước.
— Cô bé ấy quá gầy rồi. — Khương Mạc Huyền khẽ liếc về phía giường, nơi Lâm Yến đang ngủ say. — Vật này hai người có thể đem đổi lấy lương thực, mua cho cô bé vài bộ quần áo, sửa sang lại căn phòng một chút. Ta chỉ mong hai vị có thể chăm sóc bé con cho tốt. Đừng ngần ngại.
Lời nói nhẹ nhàng rơi xuống, khiến căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một lúc sau, Lâm Toàn cùng vợ chắp tay hành lễ, ánh mắt hoe đỏ, cúi đầu thật sâu:
— Đại nhân… ân tình này, vợ chồng tôi xin ghi nhớ suốt đời.
Có những thứ này, bọn họ rốt cuộc cũng có thể yên tâm vượt qua mùa đông khắc nghiệt sắp tới ở Thành Thạch Lâm. Cha mẹ già cũng không còn lo bị đói chết nữa.