Mãi lâu sau, Phượng Lăng mới tìm lại được giọng mình, hỏi: “Là ai vậy?”
Tiểu Mai trả lời: “Là đích trưởng tôn của Liễu lão gia, Liễu Thanh Li.”
Tiểu Mai lặng lẽ quan sát vẻ mặt Phượng Lăng, rồi nói thêm: “Tiểu thư người còn nhớ không, có lần chúng ta đi qua cổng Liễu phủ còn chạm mặt hắn một lần.”
Phượng Lăng chợt thấy cổ họng hơi nghẹn, ho khan một trận. Ai cũng được, sao lại cố tình là hắn chứ?
Nàng ngồi phịch xuống ghế đá trong sân, trong vài hơi thở ngắn ngủi đã thay đổi mấy tư thế ngồi, cuối cùng chống hai khuỷu tay ra sau, tựa vào cạnh bàn đá cứng. Nàng không nói một lời.
“Tỷ tỷ, ta mang bình hoa đến rồi.” Thất Lang ôm một chiếc bình sứ men xanh chim bay, chầm chậm bước vào sân.
Phượng Lăng khẽ nâng cằm, ý bảo Thất Lang có thể đặt bình hoa ngay trên bàn đá cạnh chỗ nàng dựa.
Thất Lang khẽ gật đầu với nàng, tùy tiện nắm lấy bó hoa dại trên bàn, ném vào bình. Đôi mắt hắn cụp xuống chứa đầy vẻ nghi hoặc.
Ngay từ khi vào sân thấy Phượng Lăng, hắn đã lờ mờ cảm thấy nàng có gì đó không ổn, không khí đặc biệt nặng nề, có chuyện gì xảy ra sao?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT