Lâm Dật vẫn bám riết lấy cô như một cái bóng – không phải vì thiếu thốn gì, mà vì ở nơi này, anh ta tìm được thứ mà thành phố vĩnh viễn không thể cho: sự yên lặng, những tiếng gà gáy mỗi sáng và cả ánh mắt người dân làng khi nói câu “Ăn cơm chưa?” mà không có bất kỳ mục đích nào khác ngoài việc hỏi thăm.
Cô đã không còn biết nói gì. Người đàn ông này, từ lúc đặt chân đến, dường như đã rải dấu chân mình khắp ngóc ngách của ngôi nhà. Mỗi sáng, anh ta kéo nước giếng, lau sàn nhà sạch như khách sạn hạng sang. Đến chiều, anh ta chặt rau, cho gà ăn, rồi lại nhăn mặt vì cô “không biết quý trọng xà lách”.
Và ban đêm – ban đêm thì không khác gì một buổi biểu diễn độc tấu: anh ta vừa chơi guitar vừa ngân nga, viết lời nhạc rồi lẩm bẩm phê bình chính mình.
Cô mệt. Nhưng không phải kiểu mệt có thể giải quyết bằng một giấc ngủ. Mà là sự mệt mỏi khi buộc phải để ai đó bước vào cuộc sống tưởng chừng đã quen với sự lặng lẽ.
Và hôm nay, cuối cùng thì chuyện gì đến cũng đến.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT