Nếu Trần Bì đã bị bắt thì đương nhiên hắn không sống tốt được.
Lúc hắn bị mang tới, tuy lệnh bỏ đói hắn của Tiêu Duệ còn chưa được truyền qua nhưng hắn chưa ăn gì hai ba ngày nay thật. Bị ăn đánh, chưa vệ sinh hai, ba ngày rồi, bộ quần áo trên người đã cũ, giờ phút này nó càng thêm nhăn nhúm hơn, trông hắn vô cùng chật vật.
Nhưng hắn rốt cuộc là người đi ra từ Thành Vương phủ. Ngày đó Trần Chiêu phạm lỗi, Vương gia trách phạt là điều đương nhiên. Mà hắn lại là đường huynh của Trần Chiêu, đổi thành chủ tử khác, chỉ sợ hắn đã bị phạt cùng rồi, mà Vương gia lại không làm vậy.
Vương gia nhân hậu, tha cho hắn một mạng.
Chỉ là Trần Chiêu không c.h.ế.t cũng là vì Vương gia không đuổi cùng gϊếŧ tận. Nếu Vương gia là người lạnh tâm lạnh tình thật, dù Trần Chiêu có nội ứng thì cũng không thể chạy thoát được.
Trần Bì còn không biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí hắn cũng không biết ai bắt hắn. Vốn vì thân phận của Trần Chiêu và hắn ở nơi biên cương nên khi vào, thái độ của hắn rất hùng hổ. Chỉ là khi vào phòng và thấy Tiêu Duệ đã tiều tụy đi nhiều, không đợi người ta nói, hắn đã quỳ sụp xuống trước mặt Tiêu Duệ.
"Vương gia --" Giọng hắn nghe vô cùng khϊếp sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play