Sáng sớm hắn ăn rồi, nhưng vì tức Dư Lộ nên hắn chưa cho Dư Lộ ăn. Lúc này Trần Chiêu đã tỉnh, hắn không cố ý làm khó Dư Lộ nữa, gọi phần cơm cho hai người, lại gọi cho Trần Chiêu tô mì gà.
"Ngươi, đi đút Trần gia!" Hắn vẫn rống Dư Lộ, "Trần gia ăn ngươi mới được ăn!"
Dư Lộ đã đói đến mức da bụng dán da lưng, nhưng lúc này cô không còn cách nào, đành phải bưng bát mì lên đi đến cạnh giường.
Sắc mặt Trần Chiêu tái nhợt, môi cũng có chút khô nứt. Thật ra hắn rất khát nhưng Dư Lộ không quan tâm hắn, nam nhân kia lại không cẩn thận như vậy, cho nên không ai cho hắn uống nước.
Hắn nhìn mặt Dư Lộ không muốn, đến cùng vẫn không muốn cô phải đói bụng, lắc đầu nói: "Ngươi ăn trước đi, ngươi ăn xong rồi ta ăn."
Nếu hôm qua Trần Chiêu gặp phải người xấu, vì cứu cô nên mới bị thương như vậy thật thì lúc này Dư Lộ chắc chắn sẽ mềm lòng. Đáng tiếc, cô có hai mắt, một đường này nam nhân kia còn hộ tống Trần Chiêu nữa, kẻ ngu cũng biết là vì sao.
Cô không đồng ý ngay mà quay đầu nhìn nam nhân kia trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT