Dư Lộ từ từ nhắm hai

mắt lại, vì vậy cũng không thấy vẻ mặt cứng đờ của Tiêu Duệ, chờ một lúc lâu mới nghe thấy tiếng của hắn: “Ngươi, hiểu, được?”

Dư Lộ: “…” Nước mắt của cô sắp rơi thành dòng sông rồi.

Dư Lộ im lặng, dưới tình thế cấp bách như vậy cũng không biết phải giải

thích thế nào. Chẳng lẽ cô nói, mặc dù tuổi nhỏ, mặc dù trong người có

bệnh, mặc dù trong nhà luôn được cưng chiều, nhưng cô vẫn nhìn AV đọc

truyện H?

Cho dù cô có nói, Tiêu Duệ cũng không biết được.

Hơn nữa, ở cái cổ đại c.h.ế.t tiệt này có thứ đó chắc?

Tiêu Duệ buông lỏng tay ra, định nhân tiện thêm chút lực, nhưng vừa mới dời, phát hiện mấy vệt đỏ trên cái cằm trắng nõn, nhìn mà giật mình.

Hắn lập tức thả ra.

Sau đó lại nâng cằm cô lên, dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ. Hắn lỗ mãng quá, da nàng non, sao chịu được lực như vậy.

Dư Lộ đợi nửa ngày không thấy gì, lặng lẽ mở mắt, vừa lúc đối diện với hai mắt Tiêu Duệ, sợ đến mức lại nhắm nghiền hai mắt.

“Vương gia, nô tỳ lấy trân châu về.” Bên ngoài chợt vang lên tiếng Hương Lê.

Dư Lộ thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Duệ càng tức giận, nhưng không đành lòng

tiếp tục, toàn bộ tức giận ném hết cho người bên ngoài: “Cút đi!”

Bên ngoài yên tĩnh giống như chết. Hương Lê không dám phát ra tiếng gì, run lập cập đi xuống.

Mà trong phòng, Tiêu Duệ buông lỏng tay, lạnh lùng nói: “Còn chưa nói đâu, làm sao ngươi biết?”

Thế này thì đành phải bịa ra rồi.

“Hồi còn trong cung, có lần ở hoa viên nghe thấy…” Dư Lộ nhớ đến, trong

truyện Cửu Hoàng tử Tiêu Dật là một người phong lưu phóng đãng, vì vậy

đổ hết cho hắn: “Nghe thấy Cửu Hoàng tử nói với một cung nữ, hắn, hắn

nói như vậy.”

Tiêu Dật!

Tiêu Duệ nghiến răng tức giận. Nữ nhân của hắn, nghe những việc như vậy từ miệng Tiêu Dật, giờ lại nói cho hắn nghe!

Nghĩ đến chuyện hôm nay Tiêu Dật nói muốn gặp Dư Lộ, Tiêu Duệ lập tức nổi

cơn ghen, ôm chặt Dư Lộ, cúi đầu, môi như dán ở trên trán cô: “Hắn, có

bao giờ nói như vậy với ngươi?”

“Không có!” Chuyện này cũng không giả. “Ta nghe Cửu Hoàng tử nói với người khác, ta không nói chuyện với Cửu Hoàng tử!”

Như đinh đóng cột, tích cực phủ nhận, cái này không có viết trong truyện.

Mà nếu có thật, cô cũng không thể thừa nhận được!

Tiêu Duệ cảm thấy bất mãn với bộ dạng giấu đầu hở đuôi của cô, nhưng nghĩ cô cũng không dám lừa hắn, nên thả ra, đồng thời cũng không còn tâm tư gì

nữa.

Hắn buông Dư Lộ ra, vừa đi vào tịnh phòng vừa nói: “Cầm bộ y phục sạch sẽ qua đây.”

Lúc nãy Dư Lộ cảm giác như tim sắp ngừng đập, thấy hắn rốt cuộc vào tịnh

phòng, tim mới hoạt động lại bình thường. Cô thật sự may mắn, bây giờ có trái tim tốt, không có chuyện gì. Nếu như ở kiếp trước, chắc đã phải

vào bệnh viện cứu chữa.

Thấy Hương Lê bị dọa sợ, Dư Lộ kêu Thạch

Lưu và Anh Đào tiến đến. Hai người hầu hạ Tiêu Duệ tắm xong, Anh Đào đi

ra cầm xiêm y, Dư Lộ vội vàng đưa qua.

Tiêu Duệ mặc quần áo xong đi ra, lạnh lùng liếc Dư Lộ một cái, xoay người rời đi.

Lúc này Hương Lê mới dám đi vào, len lén túm Dư Lộ vào phòng trong, đưa hộp trân châu tím cho cô, rồi hỏi: “Chủ tử, vừa nãy là sao vậy? Vương gia,

sao ngài chọc ngài ấy tức giận đến vậy?”

Vị này thật sự có bản

lãnh không người nào học được. Bình thường toàn làm Vương gia tức giận

đến mức nhăn mặt rời khỏi, nhưng cũng không thất sủng. Đẹp thì cũng đẹp

thật, nhưng Vương gia không chạm qua nàng ấy, đẹp thì cũng có ích gì.

Cho nên, rốt cuộc Vương gia thích chủ tử các nàng ở đâu nhỉ?

Hương Lê thật sự không nghĩ ra.

Dư Lộ nghĩ, nữ chính không xuất hiện, cô chỉ cần không phạm sai lầm quá

lớn, Tiêu Duệ cũng không làm gì cô. Nếu cứ làm hắn tức giận như vậy,

biết đâu tức giận đến nỗi khiến hắn chán ghét, khi đó sự trong sạch của

cô được đảm bảo, đợi nữ chính xuất hiện, có thể hân hoan rời đi.

Dư Lộ mở hộp gỗ ra. Bên trong chia thành hai ô vuông, một bên thả mấy cái

trân châu bằng ngón tay cái, có tám viên. Với đôi mắt nhìn quen thứ tốt

của Dư Lộ có thể nhận ra đây đều là thượng hạng. Bên còn lại có mấy cái

dây chuyền và vòng tay đính trân châu, đều rất đẹp.

Thật ra đây

không phải là chủ yếu. Quan trọng là, lúc đem ra ngoài đi bán, chỉ cần

không bị lừa gạt, mua một cái nhà lớn, mấy trăm mẫu đất với mấy cái hạ

nhân, vậy cũng đủ rồi.

Dư Lộ cẩn thận cất đồ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play