Nếu không phải đã đi theo Tạ di nương nhiều năm, Bạch Lộ cần cân nhắc chút
xem mình nên chuyển sang đâu rồi. Nhưng nàng vào phủ cùng với Tạ di
nương, chủ tử chính là Tạ di nương, qua chỗ của người khác, người đó
cũng không thích nàng.
“Chủ tử đừng nóng giận.” Bạch Lộ tiếp tục
khuyên nhủ: “Chúng ta cứ cố gắng nỗ lực, tất nhiên sẽ có ngày được sủng
ái. Đến lúc đó nô tì cam đoan, nhất định sẽ giúp ngài xả khí ngày hôm
nay ra.”
Đến ngày đó, nàng nhất định sẽ thu thập Đào di nương đầu tiên. Nhìn nữ nhân này bất hiển sơn bất lộ thủy*, không ngờ cũng xấu xa như vậy!
*Bất hiển sơn bất lộ thủy – 不显山不显水: ý muốn nói Đào di nương ngày thường thì thế này, không ngờ thật ra lại ngược lại.
Dư Lộ còn không biết, bởi vì Tiêu Duệ ban thưởng, cô đã bị mắng thành tiện nhân.
Lúc này cô đang đứng trước mặt Tiêu Duệ, đối mặt với nam nhân cao quá đầu cô đang giương cao hai tay, giúp hắn đổi-y-phục!
Kiểu người như Dư Lộ, có thể nói là áo đưa tận tay cơm bưng tận miệng, còn
vì sinh ra đã có bệnh tim, đừng nói hầu hạ người khác, tự hầu hạ bản
thân cô còn chưa làm. Nhưng bây giờ, lại phải hầu người khác, nên tâm
trạng của cô có thể hiểu được.
Tiêu Duệ cảm thấy bàn tay trên
người mình như đang châm lửa vậy. Từ n.g.ự.c đến bụng dưới, từ hông đến sau lưng, đi tới chỗ nào châm chỗ đấy. Giữa ban ngày, hắn nóng đến người
đầy mồ hôi, giờ chỉ muốn đi tắm rửa cho sảng khoái, cũng không muốn làm
chuyện gì đó lúc ban ngày.
Dư Lộ vừa phỉ nhổ y phục cổ đại khó
cởi khó mặc, vừa nhận mệnh làm việc của nha hoàn. Lúc cởϊ áσ trong của
Tiêu Duệ, phải nhón chân lên để cởi cúc ở cổ, đứng không vững, ngã lên
người hắn.
Tiêu Duệ vươn tay vững vàng ôm lấy cô.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn dán chặt vào người hắn, tay hắn ở trên eo cô, cảm
thấy hương thơm như có như không ở đầu mũi. Hắn kìm lòng không đậu hít
sâu một hơi, kéo cô chặt hơn một ít.
Dư Lộ nằm ở n.g.ự.c hắn, chỉ
biết ngây người, ngây người, tiếp tục ngây người. Sau đó…Không đúng! Mẹ
nó! Tên cầm thú này! Giúp hắn cởi y phục, hắn lại có phản ứng?!
Dư Lộ bỗng nhiên đưa hai tay ra, dùng sức đẩy n.g.ự.c Tiêu Duệ, liên tiếp lui về sau.
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Cô hoảng sợ nhìn Dư Lộ, nghĩ, có phải lúc Hương Lê và
Thạch Lưu thay áo cho hắn thì hắn cũng thế này không vậy?!
Thực sự là…một lời khó tả! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô cũng không tin, trên đời này thực sự có nam ngựa đực!
Đầu tiên Tiêu Duệ cảm thấy xấu hổ, sau nhìn bộ dáng hận không thể cách hắn
vạn dặm của Dư Lộ, lại thấy giận không kìm nén được, từ ngọn lửa nhỏ lập tức mở rộng đến hỏa diễm đầy trời.
Hắn bước lên bắt lấy tay Dư
Lộ, kéo người đến trước mặt. Một tay vươn ra cố định eo cô, một tay bóp
lấy cằm cô, thanh âm trầm thấp nhưng đầy tức giận: “Chạy cái gì? Sao
thế? Ngươi đang ghét bỏ gia?”
Dư Lộ quả thực bị sự ngu xuẩn của mình làm cho khóc.
Biết rõ đây là xã hội phong kiến, biết rõ ở đây nam quyền tối cao, biết rõ
nữ pháo hôi này là bị Tiêu Duệ gϊếŧ chết, vậy mà vì sao cô ở trước mặt
Tiêu Duệ vẫn nhiều chuyện như vậy!
Cô không thể giả làm mắt mù tâm mù, coi như nhìn không thấy sao?
Lại cứ muốn…
Cô chỉ có thể lắc đầu, che giấu chán ghét ở đáy mắt, tận lực lắc đầu vô tội.
“Nói!” Tiêu Duệ thấp giọng rống.
Nếu không phải nàng không an phận cứ nhích tới nhích lui trêu chọc hắn thì làm sao hắn có phản ứng được?
Mỗi ngày đều là nha hoàn thay y phục cho hắn. Mười bảy năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị như vậy. Chẳng lẽ là lỗi của hắn?
Hắn cũng xấu hổ lắm được không vậy?
Dư Lộ không dám nhìn mặt Tiêu Duệ, nhắm mắt lại, đánh bạo nói: “Không có! Đây là phản ứng tự nhiên của nam nhân. Ta hiểu!”