“Chủ tử!” Hương Lê gấp đến độ đề cao âm thanh.

“Hả?” Lúc này Dư Lộ mới nhớ đến câu hỏi của Hương Lê, cô suy nghĩ một lát,

lắc đầu: “Không có, ta không có chọc, hắn tự tức giận.”

Hương Lê nhìn chằm chằm cằm cô: “Nếu không có, sao cằm ngài đỏ như vậy?”

Do bị bóp!

Dư Lộ đột nhiên muốn bà tám, cô lại gần Hương Lê một ít, nhỏ giọng hỏi:

“Hương Lê, ngươi và Thạch Lưu hầu Vương gia thay y phục cũng có vài lần

rồi đi?”

Hương Lê suy nghĩ một lát, nói: “Cũng có vài chục lần rồi.”

Giờ mới nghĩ đến, Dư chủ tử mới vào phủ hơn hai mươi ngày, Vương gia cũng

đã đến Tầm Phương viện hơn mười ngày. Chả trách Đào di nương và Tạ di

nương đều muốn nịnh bợ chủ tử.

Dư Lộ khụ khụ hai tiếng, có chút

ngượng ngùng nhìn Hương Lê một cái, nghĩ nàng ấy lớn hơn mình hai tuổi,

cũng đã là một cô nương mười tám tuổi, liền hỏi: “Bình thường lúc các

ngươi hầu hạ Vương gia ấy, hắn có…có phản ứng gì không, cái phản ứng đó

đó ấy?”

Hương Lê không hiểu, hỏi: “Gì cơ? Phản ứng nào?”

Dư Lộ nhìn Hương Lê, nói: “Phản ứng của nam nhân ấy.”

Hương Lê đỏ hết mặt, cũng không nói tiếp về chuyện này với Dư Lộ, mà là quỳ

thẳng xuống. Lại ngẩng đầu, sắc mặt đã trắng bệch, trong mắt toát ra

nước, tiếng nói đều run run: “Chủ, chủ tử, nô tỳ, nô tỳ không…Nô tỳ có

thể thề, nô tỳ thực sự…”

“Ngươi làm sao vậy?” Dư Lộ hoảng sợ, vội vàng đứng dậy đỡ nàng.

Nước mắt Hương Lê rơi xuống, thân thể càng run nhiều hơn: “Chủ tử, nô tỳ

không có, nô tỳ tuyệt đối không có tâm tư đó. Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ tốt

chủ tử. Sau này chủ tử cho ân điển, nô tỳ liền…”

“Dừng lại!” Dư Lộ quát một tiếng.

Cô quên mất, chỗ này không thể cùng nhau bát quái như vậy. Nơi này là xã

hội cũ vạn ác, chắc Hương Lê bị cô hỏi đến sợ choáng váng, cho rằng cô

hiểu lầm, nghĩ nàng ấy muốn quyến rũ Tiêu Duệ, đang muốn xử mình đâu.

Làm nha hoàn, đúng là không dễ dàng.

Dư Lộ nửa ôm nửa kéo Hương Lê dậy: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, không hề

có ý hoài nghi ngươi. Ta…” Hình như giải thích như vậy không được, càng

nói càng kì kì. “Chỉ là lúc nãy nhìn hắn bêu xấu, cảm thấy nhân phẩm của hắn không được, không biết trước mặt các ngươi có vậy hay không, sợ sự

cầm thú của hắn hù đến các ngươi.”

So với Hương Lê, Tiêu Duệ tính là cái gì chứ. Chửi bới hắn để Hương Lê an tâm, đúng là có lời.

“Chủ tử!” Hương Lê càng hoảng sợ, vội vàng che miệng Dư Lộ: “Chủ tử! Không thể nói lung tung được.”

Dư Lộ: “…” Được rồi, cô chỉ có thể ngậm miệng lại.

So với nha hoàn trước sau như một như Hương Lê, tiểu thϊếp trong ngoài bất nhất như cô làm rất không xứng chức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play