Tập đoàn Phục Thị mới thâu tóm Chúng Thái, mà nơi này cũng không xa Đào Lý, trên đường trò chuyện cùng Lý Tinh Hải, khán giả rốt cuộc được diện kiến một nhân vật nữa từ điện thoại của Lý Ngôn Hề: Lão Chu.

Khán giả vốn mường tượng Lão Chu là một trưởng giả đứng tuổi, ai ngờ chỉ là một người đàn ông độ tuổi gần 30, tuấn tú, trưởng thành.

Anh sở hữu vóc dáng cao lớn, đôi lông mày rậm rạp tạo điểm nhấn riêng. Tóc được chải chuốt cẩn thận, bộ quần áo lao động của Đào Lý khoác lên người anh cũng toát ra vẻ tinh anh. So với Lý Tinh Hải bên cạnh, quả thực khác biệt một trời một vực.

"Lão Chu, chúng ta sắp đến Chúng Thái rồi, anh đi cùng xem sao," Lý Ngôn Hề nói với Chu Phong, người đang quen tay ghi chép vào sổ.

"Vâng, thưa cô Lý," Chu Phong khép sổ, đáp lời.

"Ngôn Hề này, người xuất ngũ xuống đúng là có khác, nhưng em có thể đừng gọi anh ta Lão Chu không? Người ta có già đâu," lần này Phục Anh ghé sát tai Lý Ngôn Hề nói nhỏ, tránh để Chu Phong nghe thấy.

Lý Ngôn Hề mỉm cười đáp: "Người ưu tú thì ở cương vị nào cũng vẫn là ưu tú thôi."

Chu Phong đích xác rất ưu tú, đến mạt thế vẫn vậy. Chỉ tiếc đời trước anh ra đi quá sớm, nếu không, biểu hiện sau này của anh cũng chẳng kém gì nam chính Quý Thành.

"Anh hai, em đi trước đây. Ngày mai Lão Chu sẽ đưa anh đến công ty mới," Lý Ngôn Hề tươi cười nói với Lý Tinh Hải.

"Ừ, em gái. Tối nay có muốn về ăn cơm với mẹ không? Lần này anh mời." Lý Tinh Hải cảm thấy cô em gái này càng nhìn càng thuận mắt. Trước kia sao hắn lại thấy nó chướng mắt thế không biết?

"Thôi anh, để lần sau đi. Em đang bận mấy việc, vài hôm nữa em dẫn anh với mẹ đi ăn một bữa thật ngon." Dù Lý Ngôn Hề từ chối lời mời, Lý Tinh Hải cũng chẳng hề giận dỗi. Hắn có thẻ tín dụng do Lý Ngôn Hề đưa cho, hạn mức cao ngất ngưởng, thích gì là có thể ăn nấy.

【Vài hôm nữa? Vài hôm nữa sợ là chẳng còn gì mà ăn mất.】

【Thấy Lão Chu soái hơn Quý Thành đó, gu của tui là kiểu trưởng thành này nè.】

【Phục Anh với Lý Ngôn Hề đừng đi mà, cứ ở lại xưởng thực phẩm này đi, mạt thế sắp tới rồi đóooo.】

【...】

Trên đường đến Chúng Thái, Lý Ngôn Hề tranh thủ dùng giọng điệu công việc để hỏi Chu Phong về một số việc, bao gồm cả chuyện quyên góp cho vùng núi khó khăn gần đây.

"Số tiền cô chuyển khoản lần trước đã được dùng để mua sắm vật tư quyên tặng. Một phần đã đến kho, phần còn lại dự kiến sẽ về hết vào ngày mai. Sau đó, công ty sẽ sắp xếp hậu cần để vận chuyển đến vùng núi theo lịch trình," Chu Phong nghiêm túc trả lời.

"Ngôn Hề, sao em không quyên tiền luôn đi? Quyên tiền mới có tiếng tăm chứ," Phục Anh khó hiểu hỏi.

"Sợ có tiêu cực ấy mà. Quyên vật tư vừa tốt, vừa kích cầu kinh tế, lại giúp được người ta ngay," Lý Ngôn Hề cúi đầu xem lịch trình Chu Phong đưa.

Cũng may, bộ phận hậu cần của công ty đều phải hẹn trước một tuần. Đến lúc mạt thế ập đến, lô hàng kia hẳn đã nằm trong kho của họ.

Ting

Điện thoại Lý Ngôn Hề báo tin nhắn, người gửi là  Ngân hàng.

"Tiền lương của em về rồi," Lý Ngôn Hề cười nói, nhưng sau đó lại chăm chú nhìn lại một lần, xác định mình không nhìn nhầm số rồi mới hỏi: "Nhưng mà Phục lão bản, lương của em không phải là 20 vạn sao? Sao lại nhận được tận 200 vạn?"

"Khụ, thì là... có lẽ thằng nhóc Cao Viễn kia lỡ tay thêm cho em một số 0 đó mà. Đừng động vào, em cứ tiêu xài thoải mái đi," Phục Anh cười hề hề đáp, vẻ mặt có chút chột dạ.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play