【 Tôi gõ bàn phím muốn thủng luôn rồi! Bao giờ sếp tôi mới cho tôi thêm vài số 0 vào lương thế này!!! 】
【 GATO (ghen ăn tức ở) tột độ! 】
【 +1! 】
【 Khoan đã, vậy tóm lại Lý Ngôn Hề kiêm bao nhiêu chức vụ vậy? 】
【 Không nhiều lắm đâu, đếm trên đầu ngón tay là xong…】
【 Mặt tôi đau quá đi! 】
【 … 】

Về Chúng Thái mà Phục Anh đã nhắc tới trước đó, khán giả vẫn tò mò không biết đó là công ty gì. Đến khi tài xế Trương lái xe đến địa điểm chỉ định, mọi người mới vỡ lẽ.
Chúng Thái hóa ra là một xưởng chế dược quy mô không nhỏ.
【 Dược phẩm! Dược phẩm! Mạt thế không thể thiếu thứ này! 】
【 Phục Anh đỉnh thật, mau tìm người giữ xưởng đi! 】

Khác với sự phấn khích của khán giả, có vẻ như công nhân Chúng Thái đã biết trước Phục Anh sẽ đến. Ngay từ cổng, đã có mười mấy người mặc đồng phục công nhân Chúng Thái đứng chờ. Chỉ là, tinh thần của họ dường như không được cao cho lắm.
Phục Anh biết Chúng Thái hiện giờ đã là công ty con của Phục thị, vì vậy, cô chủ động bật chế độ “khí chất tổng tài” ngay khi bước xuống xe.
Lý Ngôn Hề lẽo đẽo theo sau, giờ phút này, cô trông chẳng khác nào một cô thư ký nhỏ của Phục Anh.

“Phục tổng, ngài đến rồi!”
Xưởng trưởng Chúng Thái, Tạ Kinh Vĩ, dẫn đầu bước lên đón tiếp.
“Xưởng trưởng Tạ, lại gặp mặt rồi.”
Phục Anh mỉm cười gật đầu. Với chiều cao nổi bật, khí chất của cô hoàn toàn không hề lép vế so với Tạ Kinh Vĩ, một người có thâm niên lâu năm.

“Hoan nghênh, hoan nghênh! Đây đều là những công nhân kỳ cựu, làm việc ở Chúng Thái mấy chục năm rồi, cũng là quản lý các bộ phận.”
Tạ Kinh Vĩ giới thiệu những người đứng phía sau.
“Ừm, hôm nay chúng tôi chỉ đến xem nhà xưởng của mình thôi. Mọi người cứ dẫn chúng tôi đi tham quan, giới thiệu một chút là được.”
Phục Anh nói.
“Phục tổng, quy trình của xưởng chúng ta khép kín từ sản xuất đến tiêu thụ, có quá nhiều công đoạn phức tạp. Hay là chúng ta mang tài liệu vào phòng họp, rồi giới thiệu theo tài liệu thì sao?”
Tạ Kinh Vĩ liếc nhìn những người phía sau, rồi đề nghị.
“Không cần. Anh cứ bảo người của anh đi chuẩn bị tài liệu đi. Còn anh kia, người đội mũ xưởng ấy, lại đây dẫn chúng tôi đi tham quan nhà xưởng, bắt đầu từ nguyên vật liệu.”
Phục Anh không cho Tạ Kinh Vĩ và đám người kia kịp phản ứng, mà nhìn một lượt rồi chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi đang đi ngang qua, vừa đi vừa chăm chú xem tài liệu trên tay.

“Anh gọi tôi?”
Đường Đức Vũ chỉ vào mũi mình, rồi nhìn xung quanh. Hình như người đội mũ xưởng ở đây chỉ có mình anh ta thôi thì phải?
“Đúng vậy. Tôi là Phục Anh, tổng giám đốc mới của Chúng Thái. Xưởng trưởng Tạ của các anh sắp phải đi chuẩn bị tài liệu rồi, anh dẫn chúng tôi đi tham quan nhà xưởng đi.”
Phục Anh có chút hối hận. Giá mà cô mang thêm vài người đi theo để tăng khí thế. Cái gã Tạ Kinh Vĩ này rõ ràng là đang bắt nạt một tổng giám đốc “nhảy dù” như cô. Nhưng thôi, cứ chờ xem.

……

Bên ngoài màn hình, một giọng nam trầm ấm bật cười.
Nhìn cô em gái kiêu ngạo, không ai sánh bằng của mình đang thể hiện trong phim, Phục Đình Du cảm thấy bộ phim truyền hình này không hẳn là toàn chuyện xấu. Ít nhất thì cô em gái này có vẻ thông minh hơn so với ngoài đời thật.

Đinh linh linh…
Chiếc điện thoại bàn màu đen trên bàn làm việc vang lên. Người đàn ông ấn nút tắt tiếng trên màn hình, đôi chân dài bước về phía bàn làm việc, ánh mắt vẫn không rời khỏi những người trên màn hình.
Đường Đức Vũ, người đội mũ xưởng, giờ phút này đang dẫn Phục Anh và hai người kia tham quan kho nhập hàng nguyên vật liệu.

Đường Đức Vũ vừa giới thiệu vừa cảm thấy cuộc đời mình sắp tàn đến nơi rồi. Anh ta chỉ là một kỹ thuật viên quèn thôi mà! Tại sao lại bị kẹp giữa lão làng xưởng trưởng và vị tổng giám đốc trẻ tuổi mới đến thế này?!
Tiền thưởng tháng này liệu có còn được nhận đầy đủ không đây? Hay xưởng trưởng Tạ sẽ đuổi việc anh ta luôn cho rồi? …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play