Lý Tinh Hải đã thay đổi diện mạo, trông có vẻ ra dáng doanh nhân hơn, nhưng trên người vẫn phảng phất nét bỗ bã. Hệt như mấy gã đàn em trong phim, diện vest bảnh bao đi đòi nợ thuê, dù toàn thân đều là hàng hiệu.
"Hầy, Lý Ngôn Hề, em đối với bản thân thì keo kiệt, còn với anh trai lại hào phóng quá nhỉ?"
Phục Anh chẳng nể nang gì Lý Tinh Hải, vừa bước vào đã buông lời châm chọc. Áo quần của Lý Tinh Hải kia, bèo bèo cũng phải mười vạn tệ trở lên, trong khi Lý Ngôn Hề vẫn diện đôi giày thể thao mua online, còn thấy "quá đắt"…
"Sao hả? Không phục à? Này em gái, bạn cô ở đâu ra thế, cứ như con trai giả ấy, ăn nói chẳng biết lựa lời gì cả?"
Lý Tinh Hải nhăn nhó đáp trả Phục Anh, ra vẻ bất mãn. Cái tên "con trai giả" này vừa vào đã móc mỉa anh ta, dù có ngốc đến đâu cũng nghe ra được.
"Anh à, đây là bạn thân nhất của em, Phục Anh, người đứng đầu tập đoàn Phục Thị."
Lý Ngôn Hề mỉm cười giới thiệu.
Phụt!
Lý Tinh Hải đang bưng chén trà sứ xa hoa vội vàng túm lấy khăn giấy trên bàn, hộc tốc lau vết trà vừa phun ra. Mấy ngày nay anh ta chẳng làm gì, chỉ nghiên cứu về các xí nghiệp ở Nam Thành. Tào Lệ đã bảo, sau này vòng giao tiếp của anh ta toàn là cỡ chủ tịch, nên Phục Anh là ai, anh ta đã biết từ lâu rồi.
"Khụ khụ, xin lỗi, xin lỗi... Ai dà, vị gia chủ Phục Thị đây trông thật trẻ trung tài giỏi, không ngờ, không ngờ..."
Lý Tinh Hải lập tức thay đổi sắc mặt, cố gắng dùng lời ngon tiếng ngọt xoa dịu sự lúng túng vừa rồi.
Phục Anh liếc xéo anh ta, chẳng buồn chấp nhặt.
"Anh, ở xưởng này anh thấy thế nào? Hai ngày tới, đợi anh nắm được quy trình vận hành cơ bản ở đây, em sẽ điều anh đến chi nhánh làm tổng giám đốc."
Lý Ngôn Hề nói.
"Ổn chứ sao! Anh mày đi đâu cũng thích nghi được ngay. Anh thấy chiều nay anh có thể đến chi nhánh nhận chức luôn rồi."
Lý Tinh Hải nóng lòng đáp.
Phục Anh lại trợn mắt, cảm thấy Lý Tinh Hải đúng là đồ ngốc, chẳng hiểu sao Lý Ngôn Hề lại có gen của loại người này trong nhà.
"Nhanh vậy sao? Kho nguyên vật liệu, xưởng sản xuất, dây chuyền lắp ráp, cả xưởng thành phẩm của chúng ta, anh đã đi xem qua hết chưa? Chi nhánh sau này sẽ dần dần tiếp nhận những thứ đó đấy."
Lý Ngôn Hề rõ ràng không tin, thậm chí bắt đầu nói về quy định, chế độ của công ty, mỗi câu đều vừa chuyên nghiệp vừa thể hiện sự nghiêm cẩn.
"Ối dào! Em gái, xưởng với kho là chỗ nào mà tổng giám đốc phải lui tới? Nếu tổng giám đốc mà đến, công nhân người ta lại sợ ấy chứ, em nói có đúng không? Anh xem tài liệu lão Chu đưa cho anh là được rồi."
Lý Tinh Hải vội vàng cắt ngang lời Lý Ngôn Hề.
[Lý Ngôn Hề đối với anh trai này cũng thật lòng thật dạ, nhưng cái ông anh này có vẻ không đáng tin chút nào.]
[Một kẻ nịnh bợ lại thích ăn không ngồi rồi, chắc sắp nhận "sổ cơm hộp" rồi đây.]
[Ánh mắt khinh bỉ của nữ vương Phục Anh đã bay lên tận trời xanh rồi kìa, ha ha ha.]
Khán giả xem màn hài kịch này, nhưng cũng có người nhận ra điều gì đó.
[Xưởng chế biến thực phẩm, cái này mà đến mạt thế thì có mà bị người ta cướp sạch?]
[Có kho hàng, tức là có vật tư. Lo quá, sợ bị người ta cướp mất.]
[Muốn xem chỗ đó có bao nhiêu vật tư quá, nhưng nhiều thế thì mang đi đâu cho hết?]
Lý Ngôn Hề nghe Lý Tinh Hải trả lời thì có vẻ hơi thất vọng, nhưng cô vẫn thỏa hiệp, nói rằng ngày mai sẽ cho người đưa Lý Tinh Hải đến chi nhánh ở ngoại thành nhận chức.
"Yên tâm đi em gái, đến lúc đó anh nhất định sẽ lo cho chi nhánh nhà mình đâu ra đấy."
Lý Tinh Hải vui vẻ vỗ vai Lý Ngôn Hề.
"Yên tâm đi Ngôn Hề, dù chi nhánh đến lúc đó có thua lỗ trắng tay, tôi cũng sẽ gánh cho em."
Phục Anh tiếp tục tung chiêu châm biếm.
"..."