Hắn dưỡng bệnh được mười ngày đã nôn nóng muốn đến tạ ơn, thái y nhất quyết không cho hắn xuống giường, nên việc này cứ kéo dài đến tận bây giờ.
Miêu Phụng Tiên quay đầu liếc nhìn thị vệ một cái. Người kia cẩn thận bưng lễ vật trong tay, đặt lên bàn: "Miêu Phụng Tiên cảm tạ Phùng tiểu thư ân cứu mạng. Lễ mọn tạ ơn, tấm lòng thành kính."
"Khách khí quá." Nàng chỉ nói khách sáo một tiếng, cũng không từ chối: "Ta chỉ tò mò, sao lần này điện hạ lại đích thân nhậm đại sứ?"
Miêu Phụng Tiên gãi gãi đầu, mặt lộ vẻ ngượng ngùng: "Minh ước quan trọng, có vài điều khoản còn cần bàn bạc thêm. Ngoài ra, ta cũng muốn gặp mặt vị hôn thê."
Phùng Diệu Quân cười: "Điện hạ đã gặp Hàm Nguyệt công chúa rồi?"
"Gặp rồi." Ước chừng ba ngày trước, Tấn Vương an bài cho hắn gặp mặt Hàm Nguyệt công chúa, đương nhiên là sau khi cung nhân trang điểm cho hắn thật bảnh bao. Hàm Nguyệt công chúa quả thật xinh đẹp, dung mạo phong thái đều xứng đáng làm vương phi. Cưới nàng về, Nghiêu Vương thất chắc chắn hài lòng. Nhưng mỗi khi Miêu Phụng Tiên nhìn nàng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh kinh diễm thoáng thấy trong xe ngựa ngày ấy.
Thậm chí nàng còn cùng hắn đồng cam cộng khổ.
Hiện tại, người đó đang ngồi cách hắn một cái bàn, mặt mày như tranh vẽ, nhàn nhã tĩnh lặng, lại có sự thong dong, thanh thản mà những thiếu nữ tuổi trăng tròn không có được. Dường như dáng vẻ kiều mị, uyển chuyển dưới ánh đèn đêm hôm đó chỉ là ảo giác của hắn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT