Ai mà chẳng biết đồ xịn vẫn hơn đồ lô? Linh hồn và thân xác vốn dĩ sinh ra là để tương hợp. Cái kiểu đoạt xá, cưỡng ép ném hồn phách vào thân thể người khác, rất dễ gây ra phản ứng bài xích. Không chỉ cơ thể suy yếu dần, mà hồn phách cũng tàn lụi theo. Vợ của Tào Bặc chính là một ví dụ điển hình.
Nhưng lũ Thiên Ma thì chẳng vướng phải phiền toái ấy, chúng vốn là phường "tu hú chiếm tổ" có nghề cả rồi.
Yến Vương gắt gao nhìn Phùng Diệu Quân: "Vậy hồn tịch của ta thì sao?"
Người dương thế có hộ khẩu, người âm phủ có hồn tịch, hay còn gọi là âm tịch. Cứ ai đăng tên vào danh sách ấy thì dù là vong hồn nào cũng không thoát khỏi luân hồi.
Yến Vương cũng vậy. Dù khi sống có mạnh mẽ đến đâu, sau khi chết vẫn phải về hoàng tuyền.
"Lấy độc trị độc!" Đây không phải là ý nghĩ chợt lóe của Phùng Diệu Quân, mà là phương pháp năm xưa Thiên Ma Giáo chỉ cho Tào Bặc. Mấy năm nay, nàng đã nghiền ngẫm kỹ càng và thấy rằng nó thật sự có lý: "Âm tịch không thể hủy, nhưng vẫn còn một đường thay đổi. Ta có thể chọn một vong hồn khác, để nó thế thân âm tịch của ngươi rồi nhập luân hồi, gánh chịu mọi nghiệp chướng và phúc báo. Nhưng từ đó về sau, ngươi sẽ chỉ là dã hồn không có âm tịch, giống như lũ Thiên Ma."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT