Vì vậy, Vân Nhai chỉ khẽ phẩy tay: "Các ngươi lui ra tạm thời đi." Tất cả mọi người lập tức bỏ dở công việc, tản ra xa mấy chục trượng.
Lục Mính lặng lẽ theo sau Vân Nhai. Thấy bước chân hắn nặng nề, ánh mắt lại láo liên nhìn ngang ngó dọc, Lục Mính không khỏi vỗ trán: "Ngài muốn tìm gì cứ bảo, để ta làm cho, được không? Bị thương thì phải ra dáng người bị thương chứ, ngoan ngoãn nằm yên để người ta hầu hạ không được sao?"
Vân Nhai đi đến bên cạnh một cỗ xe lớn, bỗng dưng dừng lại: "Ở đây."
Nơi này có một xác chết vô cùng thảm khốc. Nói đúng ra thì chỉ còn nửa xác, bởi nửa thân dưới không biết đã văng đi đâu. Dù trên chiến trường, những kẻ xấu số như vậy không hiếm, nhưng Vân Nhai lại nhìn hắn kỹ lưỡng hơn hẳn.
Rồi sau đó, hắn nhặt từ đám cỏ một cái vòng cổ và một mảnh ngọc bội bị vỡ.
Lục Mính nhận ra, mặt trang sức trên vòng cổ là một chùm nho, còn mảnh ngọc bội trên tay Vân Nhai là hình một con sóc.
"Ái chà, đây chẳng phải là bảo ngọc mà Quốc sư đại nhân vẫn thường đeo bên hông sao? Sao lại vỡ tan ở chỗ này?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT