Vân Nhai lộ vẻ vui mừng, rồi ánh mắt đảo quanh xuống ngực nàng: "Giấu ở chỗ này, quả nhiên là nơi kín đáo nhất."
Phùng Diệu Quân thu lại nụ cười tươi tắn chỉ trong tích tắc, mặt mày lạnh xuống: "Không uống thì trả lại." Nàng che bầu rượu lại, định xoay người rời đi.
Chưa kịp định thần, Vân Nhai đã thoăn thoắt chắn trước mặt nàng, một tay giật lấy bầu rượu, tay kia nâng cằm nàng lên, cười khẽ: "Biết ngay An An hiểu ta nhất mà."
Trong mắt hắn quả nhiên chứa chan tình ý chân thành. Phùng Diệu Quân khẽ nhếch môi: "Công tử, ngài đang dùng bộ mặt Muộn Triệt đấy." Cả ngày bị hắn trêu chọc, vuốt ve cằm riết rồi cũng quen.
Ánh mắt hắn chẳng hề thay đổi, chỉ nhướn mày: "Thì sao?"
"Liếc mắt đưa tình vô dụng thôi." Muộn Triệt cũng là một mỹ nam, nhưng so với Vân Nhai "hàng thật giá thật", "phần cứng" vẫn còn kém một bậc. Nàng quen ngắm khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết kia rồi, xuống một cấp bậc thì chẳng thể mê hoặc nàng được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play