"Sẽ về, nhưng không phải bây giờ."
Sau khi về kinh, hắn đã từng đến An phủ, nhưng không vào nhà. Thân phận của hắn quá khó xử, mẫu thân hắn đã làm quá nhiều chuyện sai trái.
An Tây Nguyệt đột nhiên nắm lấy tay An Đình Tuấn, gương mặt rạng rỡ nụ cười: "Huynh mãi mãi là đại ca của Nguyệt Nhi. Bất kể lúc nào huynh muốn về cũng được, phụ thân cũng rất nhớ huynh."
Lúc này, Nam Cung Duệ và Nam Cung Nguyên Dập một trước một sau từ trong nội thất bước ra, vừa hay trông thấy An Đình Tuấn và An Tây Nguyệt đang trò chuyện.
Ánh mắt Nam Cung Duệ dừng trên người An Tây Nguyệt. Trong thoáng chốc, hắn chưa nhận ra đây chính là nữ tử đã vào cung cứu mình ngày trước, chỉ cảm thấy nữ tử áo xanh đứng dưới hành lang có dáng người thướt tha, mái tóc đen nhánh tựa thác nước Cửu Thiên.
Nhất thời trong đầu hắn vang lên một câu thơ: "Mị nhãn hàm tu hợp, đan thần trục tiếu khai. Phong quyển bồ đào đái, nhật chiếu thạch lựu quần."
Vừa thấy An Tây Nguyệt, vẻ mặt Nam Cung Nguyên Dập lập tức dịu dàng như nước xuân. Hắn bước nhanh như gió đến bên cạnh nàng: "Vết sẹo trên mặt Lục hoàng tử đã đỡ nhiều rồi, ta đoán đều là công lao của tiểu Nguyệt Nhi nhà ta."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT