"Ha ha ha, ngươi không biết trong cung này toàn là người câm sao?"
Nam Cung Minh Kính chỉ cảm thấy An Tây Nguyệt thật khéo ăn khéo nói:
"Ngươi thật sự đơn thuần đến nực cười. Bản công chúa sẽ cho ngươi cơ hội gặp Hoàng thái hậu sao? Ngươi tưởng hoàng cung là nơi nào, muốn gặp ai thì gặp à? Đúng là không biết trời cao đất dày."
Nam Cung Minh Kính lạnh lùng liếc hai cung nữ đang quỳ trên đất, doạ cho họ sợ đến toát mồ hôi lạnh. Họ chỉ là nô tài, sẽ không làm chứng cho bất kỳ ai. Cho dù Hoàng thượng có phong An Tây Nguyệt làm Bình Nhạc huyện chủ, nàng cũng chỉ là người ngoài cung, còn họ phải kiếm sống trong cung này.
Những đạo lý này, An Tây Nguyệt sao có thể không biết? Kiếp trước, nàng vào cung ba năm, làm Hoàng hậu ba năm, đến khi Nam Cung Hạo ngồi vững ngai vàng mới bị hắn vô tình giết chết.
An Tây Nguyệt chẳng qua chỉ cố tình nói vậy, bởi vì nàng đang chờ xem kịch hay.
"Công chúa và thần nữ cũng trạc tuổi nhau, giữa chúng ta cũng không có ân oán gì. Vì sao người cứ phải dồn ép thần nữ, muốn huỷ hoại dung mạo của ta? Dù sao ta cũng là Bình Nhạc huyện chủ do chính Hoàng thượng sắc phong, lẽ nào công chúa không sợ Hoàng thượng biết chuyện?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play